Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng

Chương 202


 
Trong rừng trúc có một con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, tựa như là bị người ta thường xuyên đi lại đạp ra. Sáu người yên lặng đi tới, vẫn luôn đi đến khi mặt trời nhô lên, sau khi rừng trúc bốc hơi hết hơi nước, bọn họ mới loáng thoáng nhìn thấy từng ngôi nhà bằng trúc ở phía trước.
 
Theo lý thuyết, giờ này, hẳn đã sớm có người đi ra làm việc rồi, nhưng phía trước không chỉ không có chút âm thanh, mà trái lại còn rất yên tĩnh.
 
Sáu người dựa theo chỉ dẫn của thẻ lệnh xanh, yên lặng đến gần ngôi nhà trúc trước mặt.
 
Đợi khoảng cách gần rồi, nhìn thấy những ngôi nhà bằng trúc xây dựng ở hai bên này, nhìn không thấy được điểm cuối.
 
Tùy tiện đếm một chút, hẳn là cũng có mười hộ gia đình.
 
Sáu người đi vào con đường nhỏ không hề rộng rãi giữa những ngôi nhà trúc, Hoa Hoa khom người, d.a.o dác nhìn về xung quanh.
 
Tất cả cửa của nhà trúc ở hai bên đều đóng chặt, tựa như không có dấu hiệu sinh hoạt của người ở chỗ này.
 
Linh Tu đang chuẩn bị tùy tiện gõ cửa một nhà hỏi tình hình, ai ngờ Hoa Hoa ở bên cạnh đột nhiên kinh hô một tiếng ngắn ngủi.
 
Linh Tu nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Hoa Hoa run rẩy chỉ về phía một ngôi nhà trúc ở bên phải hắn ta: "Có...có mắt."
 
Năm người đồng loạt nhìn sang.
 
Chỉ thấy cửa của một gian nhà trúc bị đẩy ra một khe hở, trong khe hở lộ ra một con mắt âm u, đang cảnh giác nhìn bọn họ.
 
Linh Tu tiến lên hai bước, thành thạo nói: "Vị tiểu bằng hữu này, bọn ta là người từ xa tới, nhất thời lạc đường ở giữa rừng trúc, lương khô đã ăn sắp hết, chẳng biết có thể ở đây ăn chút gì đó, nghỉ chân chốc lát không?"
 
"Đi, đi, đi!" Là giọng của một thiếu nữ rất non nớt, có phần rất gấp gáp.
 
"Tiểu Thù, là ai vậy?" Trong nhà lại truyền ra giọng nói của một thiếu nữ khác.
 
Cửa trúc bị đẩy nhẹ ra.
 
Sau cửa lộ ra dáng vẻ một cao một thấp của hai thiếu nữ.
 
Thiếu nữ cao ước chừng khoảng 17 18 tuổi, cả người mặc áo lam vải thô, da thịt lộ ra ngoài trắng như một loại bệnh trạng, gò má lại có chút đỏ, thật giống như bị bệnh nặng mới khỏi. Thân thể mỏng manh như cành liễu , tựa như vừa bẻ liền đứt.
 
Dáng vẻ của cô bé thấp nhìn qua khoảng 8 9 tuổi, mặc một bộ đồ chắp vá màu đỏ, một đôi mắt u ám nhìn chằm chằm bọn họ, giống như một con sói nhỏ hung dữ.
 
Thiếu nữ nhìn thấy đám người này, ngược lại cũng không sợ. Nhìn thấy rõ đao kiếm đeo sau lưng của bọn họ, sau khi sững sờ chốc lát, dịu dàng nói: "Mấy vị là đạo trưởng tới du ngoạn sao? Huynh trưởng của ta cũng là một đạo trưởng."
 
"Bạch Tịch đại ca mới không giống bọn họ!" Cô bé áo đỏ thở hổn hển nói: "Lúc ma đầu g.i.ế.c hại tộc nhân chúng ta, đám đạo trưởng này ở nơi nào? Chỉ có Bạch Tịch đại ca mới cứu chúng ta!"
 
Thiếu nữ sờ đầu của cô bé: "Tiểu Thù, chớ có thất lễ."
 
Linh Tu chắp tay nói: "Lần này sư đệ sư muội chúng ta xuống núi, chính là để trừ ma. Nếu hai vị cô nương không chê, sư huynh đệ ta nhất định sẽ dốc hết sức lực tiêu diệt ma đầu hại người."
 
Thiếu nữ liễu yếu đào tơ kia lộ ra một nụ cười mỉm hiếm thấy, khẽ vuốt cằm, chân thành cảm ơn nói: "Cảm ơn các ngươi. Mấy vị đạo trưởng, nếu không chê, tiến vào uống chén nước trước đi."
 
Không biết có phải là ảo giác của Ngu Tri Dao hay không, nàng luôn cảm thấy cảm giác mà thiếu nữ này cho nàng, giống với cảm giác mà nương Lạc Lăng của Tiểu Vân mang lại cho nàng.
 
Ngược lại là không phải nói dáng vẻ tương tự, mà là hơi thở quanh người đều vô cùng tinh khiết.
 
Sáu người đi theo thiếu nữ vào nhà trúc, cô bé áo đỏ lặng lẽ nhìn bọn họ, nhìn thế nào cũng không vừa mắt. Ngay vào lúc Hoa Hoa bước vào sau cùng, cô bé còn hừ một tiếng: "Quỷ nhát gan."
 
Hoa Hoa: "..."
 
Đao của hắn ta đâu?
 
Hoa Hoa còn chưa phục hồi tinh thần từ trong tức giận khi bị cô bé cười nhạo, quay đầu nhìn trong nhà, suýt nữa kêu to cứu mạng.
 
Chỉ thấy phía bên phải của nhà chính, đang để hai bộ quan tài u ám, bên trái là bàn trà uống trà.
 
Làm gì có ngôi nhà đứng đắn nào sẽ đặt hai bộ quan tài trong nhà!
 
Bóng ma trong lòng Hoa Hoa cũng sắp bị dọa ra rồi, hai đùi run rẩy, chê băng ghế của nhà này có quỷ, ngay cả ngồi cũng không dám ngồi.
 
Nhưng cũng may băng ghế không đủ, ngoại trừ hắn ta, còn có Thời Việt và Kỷ Phù cũng ép phải đứng, cho nên hắn ta có đứng cũng không bị xem là nhát gan.
 
Thiếu nữ nhìn thấy ba người bọn họ đứng, nàng ấy vội vàng đứng lên, trên mặt lộ ra chút ngại ngùng nói: ''Xin lỗi, trong nhà chỉ có cha nương ta còn có muội muội, băng ghế ngồi không đủ."
 
Nàng ấy đang muốn lui ra, nhường chỗ cho Kỷ Phù ở bên cạnh. Ai ngờ Kỷ Phù đè bả vai nàng ấy trước, để cho nàng ấy ngồi xuống.
 
Kỷ Phù cười nói: "Chao ôi tiểu tỷ tỷ xinh đẹp. Chúng ta đều là khách tới làm phiền, làm sao có đạo lý để cho chủ nhà đứng chứ."
 
Hình như lần đầu tiên được gọi là tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, gò má của thiếu nữ lại nhuộm chút ửng đỏ tựa như phấn.
 
Ngu Tri Dao sờ viên Thận châu trở nên nóng hổi kể từ khi đi vào làng trúc này ở trong lòng bàn tay, hờ hững hỏi: "Tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, không biết là ma đầu nào đang làm loạn ở nơi này?"
 
Nói tới ma đầu, thiếu nữ rũ thấp mi mắt lắc đầu: "Ta không biết ma đầu kia là thứ gì, nhưng nó cướp đoạt tất cả hồn phách của tộc nhân chúng ta. Lúc ma tập kích, ta và Tiểu Thù được Bạch Tịch ca ca bảo vệ mới may mắn tránh khỏi tai nạn này. Bây giờ mỗi ngày Bạch Tịch ca ca đều đang nghĩ cách cứu hồn phách của tộc nhân về."
 
Thiếu nữ nâng mi mắt thanh tú lên, nghiêm túc nói: "Bây giờ nếu có thể nhận được sự giúp đỡ của sáu bị đạo trưởng, chắc chắn có thể nghĩ ra cách cứu tộc nhân của ta."
 
Ngu Tri Dao cảm thấy thiếu nữ này hình như có chút quá dễ tin người, ngẩng đầu hơi nhìn Kỷ Phù một cái, sau khi thấy nàng ấy nháy mắt, tạm thời buông nghi ngờ xuống.
 
Kỷ Phù ân cần đè bả vai của thiếu nữ: "Nếu tiểu tỷ tỷ xinh đẹp không chê, không bằng nói thử cho chúng ta biết nơi này đã xảy ra chuyện gì, Cũng để cho chúng ta biết là ma đầu làm việc xấu nào, có đặc điểm gì, đến lúc đó hốt thuốc đúng bệnh, cứu tộc nhân của các ngươi về."
 
Thiếu nữ khẽ gật đầu.
 
Câu chuyện này không dài, cũng không phức tạp.
 
Thiếu nữ tên là Thái Lam, từ khi bắt đầu hiểu chuyện, đã cùng tộc nhân sống trong rừng trúc. Thân thể của nàng ấy yếu ớt từ nhỏ, hàng xóm cũng rất chiếu cố nàng ấy, thường xuyên lên núi săn thú hái thuốc, đều sẽ tiện thể mang chút dược thảo trị bệnh cho nàng ấy.
 
Tộc nhân bọn họ trời sinh đã rất gần gũi với dược thảo, Thái Lam bình an mà lớn lên.
 
Thanh mai trúc mã Bạch Tịch của Thái Lam, vì chữa khỏi hoàn toàn thân thể cho nàng ấy, lúc mười tuổi đã rời khỏi nơi này, đi học hỏi ở tông môn tu tiên bên ngoài.
 
Mười năm sau, Bạch Tịch từ tông môn quay lại, cũng mang đan dược chữa bệnh về cho Thái Lam.
 
Chỉ là mới ăn đan dược không được mấy ngày, còn chưa tốt hẳn. Sâu trong rừng trúc này xuất hiện một con ma đầu. Sau khi nó ăn hết mấy người ở trong bóng tối, bị Bạch Tịch phát hiện, lúc đánh đuổi nó, ma đầu kia vội vàng hút tất cả hồn phách của mọi người rồi rời đi.
 
Chỉ có linh hồn được bảo vệ của Thái Lam và muội muội không tổn hại gì.
 
Nghe nói ma đầu kia là một đoàn hỗn độn, quanh thân cũng tản ra ánh sáng 7 màu.
 
Thái Lam nhắc tới đặc điểm của tên ma đầu này, khiến cho Ngu Tri Dao chợt nắm chặt Thận châu.
 
Nàng và Lạc Vân Dã đối mắt nhìn nhau một cái, trong lòng hai người đều hơi suy đoán.
 
Ở cùng một chỗ với hai bộ quan tài đen nhánh, Hoa Hoa có chút đứng không vững, hắn ta run giọng hỏi: "Thái Lam cô nương, vậy thứ đặt trong nhà này, chính là cha nương của ngươi rồi."
 
Trong đôi mắt của Thái Lam lộ ra chút bi thương: "Đúng vậy."
 
Hoa Hoa hỏi: "Vậy vì sao không chôn cất?"
 
"Ngươi mới chôn cất!" Cô bé áo đỏ thở phì phò chạy tới, giọng nói non nớt lớn tiếng nói:
 
"Hồn phách của cha nương bị ma đầu cướp đi, trên quan tài của tộc nhân, Bạch Tịch ca ca đều làm Trận pháp Định hồn, có thể đảm bảo linh hồn của các tộc nhân không bị ăn!"
 
Nghe vậy, Linh Tu đứng lên nói: "Ta cũng từng tập luyện Trận pháp Định hồn, không biết có thể cho chúng ta xem một chút hay không?"
 
Cô bé áo đỏ giống như là nhớ ra cái gì đó, ánh mắt trợn thật lớn, vội vàng che miệng. Suy nghĩ một chút, lại buông ra nói: "Vừa nãy ta nói bậy bạ, hoàn toàn không có Trận pháp Định hồn gì cả!"
 
Thiếu nữ áo lam nhìn cô bé cười khổ.
 
Sau khi nàng ấy cảm giác được sáu vị tu sĩ này quả thật không có ác ý, chỉ đành phải gật đầu, nói: "Xung quanh quan tài bị bày kết giới, vẫn xin các vị đạo trưởng đứng ở đây xem mà thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận