Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng
Chương 205
Hai người lại lần nữa qua về phòng.
Lúc trời tối, sáu người còn được mới bữa cơm tối thịnh soạn.
Trong lòng mọi người cảnh giác mà trải qua bữa cơm tối.
Đến lúc nghỉ ngơi, Ngu Tri Dao và Kỷ Phù ngủ giường, bốn người đàn ông ngả ra đất ngủ.
Sau khi Ngu Tri Dao chia sẻ một ít tin tức với nhóm bạn, thì dùng quần áo ngụy trạng người nằm ở vị trí trên giường của mình, khẽ suỵt với Kỷ Phù đang mở mắt ra.
Kỷ Phù gật đầu một cái.
Lạc Vân Dã và Linh Tu bắt chước làm theo.
Lạc Vân Dã đang muốn ra mở cửa sổ, Ngu Tri Dao tinh mắt nhìn thấy hình như bên ngoài có người, lập tức nắm lấy cổ tay hắn.
Cùng lúc đó, ngoài nhà vang lên tiếng nói của Thái Lam.
"Không biết sáu vị đạo hữu đã ngủ chưa? Ta mang tới chút linh quả mà huynh trưởng mang về."
"Vẫn chưa ngủ, thật sự là quấy rầy Thái Lam cô nương rồi."
Ngu Tri Dao mở cửa, hai người nằm dưới đất phía sau đã thu dọn đống vải bông dày cộp, ngồi xếp bằng trên chăn, nhanh chóng bày ở giữa một bàn cờ vây.
Cả hai đều cởi áo ngoài.
Trên bàn đã mất một nửa số quân cờ đen trắng, Lạc Vân Dã chống cằm nói: "Linh huynh, huynh sắp thua rồi."
Linh Tu mỉm cười: "Thế đánh lại một ván nữa."
Áo ngoài của Ngu Tri Dao xộc xệch, đai lưng cũng được buộc lại một cách tùy tiện, giống như là vừa mặc y phục rời giường.
Tiểu cô nương áo đỏ bưng khay đồ ăn, Thái Lam bất đắc dĩ đứng sau lưng nàng.
Trên khay là một túi linh quả đầy màu sắc, tiểu cô nương đưa lên, cao giọng nói: "Đạo trưởng, đây là linh quả mà Tịch Bạch ca ca đưa tới cho chúng ta. Mọi người ăn trước đi, không đủ thì nói."
Ngu Tri Dao nhận khay đồ ăn, nói cảm ơn: "Cảm ơn Tiểu Thù cô nương và Thái Lam cô nương."
Thái Lam khẽ gật đầu: "Chư vị đạo trưởng nghỉ ngơi sớm đi."
Tiểu cô nương kéo tay Thái Lam nói: "Tỷ tỷ, cơ thể tỷ vừa khỏe lên được một tí, chúng ta mau về ngủ thôi."
Cửa phòng lần nữa đóng lại, Ngu Tri Dao đặt linh quả lên bàn, lại ngước mắt nhìn về phía cửa sổ.
Hoa Hoa đã đạp mền ngáy o o từ đời nào.
Thời Việt và Kỷ Phù thì vẫn còn thức.
Ngón tay Ngu Tri Dao lướt qua chỗ linh quả một lượt, sau đó cầm lấy mấy quả, đưa cho mỗi người một quả.
Linh quả khá giòn cũng rất ngọt.
Nàng ngậm linh quả trong miệng, mở miệng nói: "Cái phòng này nhỏ đến mức có hơi bí bách, ta đi mở cửa sổ."
Sau đó liền đi đến cửa sổ trước mặt mở ra.
Ngoài cửa không có bóng dáng ai cả.
Lạc Vân Dã và Linh Tu đã đánh xong ván cờ hỗn loạn này, thu hồi bàn cờ, đột nhiên thổi tắt nến trên bàn.
Bóng tối bao phủ cả căn phòng, Linh Tu ngáp một cái thật to: "Tiểu Vân huynh đệ, ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi trừ ma. Sau này chúng ta về tông môn rồi lại đánh cờ tiếp."
"Hứa rồi đó." Lạc Vân Dã buồn ngủ lầu bầu một câu.
Ngay sau đó, trong phòng truyền ra tiếng chui vào chăn xột xoạt.
Ba người thuận thế nằm lên đệm, bắt đầu truyền âm trong khoảng cách gần. Ước chừng nửa đêm, Ngu Tri Dao như dự cảm được gì đó lập tức ngồi dậy, đánh thức Lạc Vân Dã và Linh Tu, sau đó len lén leo ra cửa sổ.
Người nằm dưới đất nhanh chóng nhét đồ xuống chăn cho phồng lên.
Tối nay mặt trăng treo trên bầu trời bị mây đen che khuất, chung quanh tối đen như mực.
Ba người dùng bùa ẩn núp cấp bốn, dán lên phòng trúc, rời đi không phát ra bất kỳ tiếng động nào, giống như mèo con đi trong đêm tối.
Liên tiếp đi qua mấy gian phòng trúc, Ngu Tri Dao im lặng mở cửa sổ, trèo vào trong một gian phòng.
Hai người ở sau theo sát sau lưng.
Linh Tu đứng trước quan tài điều tra Trận pháp Định hồn được khắc phía trên, Ngu Tri Dao lấy viên Thận châu kia ra, vẫn nóng hổi như cũ.
Ba người cứ như thế, yên lặng tiến vào hết gian phòng trúc này tới gian phòng trúc kia.
Điều tra xong hơn một nửa số phòng trúc, lại dùng bùa ẩn núp của Lạc Vân Dã trở về.
Linh Tu giải trừ kết giới, nằm xuống nệm truyền âm với mọi người, nói: "Cái Trận pháp Định hồn này có điểm kỳ lạ, uy lực trận pháp có mạnh có yếu, rõ ràng là xuất phát từ hai người khác nhau. Có điều đúng là chỉ có thể duy trì ba ngày."
"Hai người?" Kỷ Phù thắc mắc hỏi: "Còn có người thứ hai thi triển trận pháp này?"
"Đúng thế." Linh Tu nói, "Người thi triển trận pháp còn lại kia, tu vi đã đạt Phá Hư cảnh."
Ngu Tri Dao vuốt ve viên Thận châu, hỏi: "Tối nay các ngươi có cảm thấy điều gì bất thường không?"
Nàng vừa hỏi xong, Hoa Hoa đã đạp chăn, trở người, hai tay hai chân quấn lấy cái chăn, chép chép miệng rồi bắt đầu ngáy.
Ngu Tri Dao: "..."
Nhìn bộ dạng này, hẳn là một đêm sóng yên biển lặng.
Kỷ Phù và Thời Việt lắc đầu: "Không có chuyện gì xảy ra."
Ngu Tri Dao nắm chặt viên Thận châu vẫn nóng hổi, trong lòng có chút suy đoán, nàng truyền âm nói: "Mọi người ngủ đi, lấy lại tinh thần. Ngày mai chúng ta lại đến chỗ Ma tu xem tình hình, đừng vội động thủ, trận pháp vẫn còn hai ngày. Chúng ta hiểu rõ nguồn gốc trước đã."
Mọi người ừ một tiếng rồi nằm xuống ngủ.
Ngu Tri Dao sắp xếp mọi thứ trong đầu một lượt rồi đeo bịt mắt Linh bảo lên, bình yên tiến vào mộng đẹp.
Một đêm trôi qua, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Lúc Ngu Tri Dao thức dậy, sự nghi ngờ trong lòng lại càng tăng lên.
Con Thận ma cường đại đến mức có thể là tu vi Thiên Nhân cảnh sẽ tốt bụng buông tha cho đám bọn họ như thế à?
Theo lý thuyết, nếu con Thận ma này đúng là có Thận cảnh thiên nhiên, đã kéo bọn họ vào, g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ rồi.
Trừ phi, tên Thận ma này không phải là Thận ma.
Về điểm này, không bao lâu sau, Ngu Tri Dao đã biết được đáp án.
Dưới sự dẫn đầu của Bạch Tịch, sáu người xuyên thẳng qua rừng trúc, tiến vào sau núi. Giữa sườn núi có một sơn động, trước sơn động có thể loáng thoáng thấy được một đoàn hỗn độn bảy màu.
Ma khí tràn ngập xung quanh ma vật, nó đã mọc ra tay chân, hình như tay phải đang cầm chặt thứ gì đó.
Bạch Tịch nói nhỏ: "Trong tay ma vật chính là hồn phách của Thiên Linh tộc ta, chỉ cần g.i.ế.c c.h.ế.t ma vật là có thể cứu được Nhân tộc!"
Ngu Tri Dao sờ viên Thận châu vẫn đang nóng kia, cất kỹ, rút Tiểu Ngư kiếm đã trở nên bình thường ra.
Bạch Tịch lấy lò luyện đan ra, biến nó lớn hơn, nắm bằng hai tay, khuôn mặt rất nghiêm nghị.
Mọi người bắt đầu đối phó với con Thận ma Thiên Nhân cảnh này.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã đã từng đối phó với một Thận ma sắp đột phá Thiên Nhân cảnh, tuy không có lực công kích gì mấy, nhưng lực phòng ngự thì lại cực tốt.
Ngu Tri Dao thử vài lần bằng Tiểu Ngư kiếm, kỳ quái là, con Thận ma này giống như không khống chế được ma khí của mình, không nói đến để cho ma khí liên tục tiết ra ngoài, phòng ngự cũng không được mạnh lắm.
Tuy nhiên ngoại trừ Hoa Hoa, tất cả mọi người đều giữ lực, nhưng cơ thể của con quái vật kia vẫn chồng chất vết thương như cũ.
Nếu đổi thành người chưa từng tiếp xúc với Thận ma, tất nhiên sẽ thừa cơ nhanh chóng g.i.ế.c nó.
Nhưng Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã đã từng giao thủ với Thận ma, phản ứng đầu tiên chính là ---
Không đúng.
Thế là, hai con võ công phụt một tiếng, cùng nhau té ngã trên mặt đất.
Đến trường kiếm mà Ngu Tri Dao cũng không cầm nổi nữa, thở phì phò yếu ớt nói: "Cái này... Ma khí này có độc, ta hết sức rồi."
Bạch Tịch đang ra sức đập nó bằng lò luyện đan: ?
Sau đó, luồng ma khí có độc này như thế người truyền người vậy, từ chỗ hai con võ công lan đến chỗ Thời Việt. Đại đao Thời Việt rơi xuống, suýt nữa nện vào chân hắn ta.
Hắn ta ngã xuống bên cạnh Lạc Vân Dã, giọng khàn khàn nói: "Ma khí, có độc!"
Kỷ Phù đang gảy trường cầm cũng đáp xuống đất, lùi về sau mấy bước. Mặt nàng ấy hơi thay đổi, như hóa thân thành nữ tử yếu đuối ôm không nổi trường cầm, đành phải ôm n.g.ự.c ho khan nói: "Không ổn, khí độc này, khiến ta không thể sử dụng linh khí!"
Động tác của Linh Tu dừng lại, nhanh chóng lùi lại trong chớp mắt, thuẫn trong tay lập tức hóa thành hư vô. Hắn ta lui về khu vực an toàn, quỳ nửa gối trên mặt đất, tay chống xuống đất, cúi đầu ho khan mấy tiếng.
Lúc ngẩng đầu lên, khóe môi đã tràn ra vết máu: "Ma khí này, thực sự quá độc! Từ trước đến nay Linh mỗ chưa gặp mấy lần!"
Ngu Tri Dao, Lạc Vân Dã: "..."
Đỉnh, vẫn là diễn xuất của đại ca tốt!*
Bạn cần đăng nhập để bình luận