Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng
Chương 371
Hắn nhấc phù bút lên, trên trang giấy trống viết xuống tên của đứa bé, một cái tên có cả họ Lạc và Thời.
Giống như tất cả những chữ tốt đẹp trên đời này đều không đủ để hắn đặt tên cho đứa bé.
Hắn hy vọng đứa bé của hắn và A Lăng sẽ được chúc phúc tốt đẹp nhất.
Lúc trước vì Ma tộc, Ma vương không thể xảy ra chuyện. Hôm nay vì Ma tộc cùng với A Lăng và đứa bé, Thời Diễm cược hết tất cả, liều mạng với linh hồn cổ quái kia.
Hắn không thể để cho nó không ngừng lớn mạnh như vậy được.
Thời Diễm lựa chọn đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn thương mình tám trăm, nuốt đan dược tổn thương hồn phách, dùng ma khí đậm đặc bọc mình lại, lúc tổn thương mình, đồng thời không ngừng tổn thường luồng hồn phách kia.
"Ngươi điên rồi." Linh hồn vẫn luôn lớn mạnh yên lặng không lên tiếng, đột nhiên truyền ra giọng nói của một nam nhân.
Thời Diễm cười lạnh, chịu đựng thống khổ khi linh hồn bị cắt, toàn lực tổn thường luồng linh hồn kia.
"Chúng ta có thể tạm thời cộng sinh. Đợi ta tìm được thân thể thích hợp, sẽ rời khỏi thân thể của ngươi."
Thân thể của tộc trưởng tộc Thận ma đã bị linh hồn trước mặt làm cho chia năm sẻ bảy, Thời Diễm hoàn toàn không tin lời hoang đường này của người này, tiếp tục gia tăng lực độ tổn thương hồn phách của Vân Sinh.
Vân Sinh thật sự bị tổn thương, cho nên vẫn cố gắng thuyết phục hắn.
Ai ngờ Thời Diễm dầu muối không ăn, tình nguyện trọng thương mình, cũng không bỏ qua cho gã.
"Ngươi không g.i.ế.c được ta." Vân Sinh bị tổn thương linh hồn, yếu ớt nói: "Ngươi và ta khác nhau, muốn thương tổn người thương tổn mình, chỉ làm cho ngươi c.h.ế.t nhanh hơn mà thôi.”
Lúc dược hiệu tản đi, Thời Diễm đau đến mức cả người ước đẫm mồ hôi, mất sức dựa vào cạnh bàn. Dưới sự va chạm quyển trục viết đầy tên của đứa bé và Lạc Lăng rơi xuống, mở ra ở trong tay Thời Diễm.
Hắn nghiêng đầu nhìn, linh hồn vô cùng đau đớn, nhưng ý thức ngày càng thanh tỉnh.
Luồng linh hồn trong cơ thể đã yên tĩnh lại, không làm ra hành động cướp thân thể của hắn nữa.
Tất nhiên Thời Diễm không cho rằng nó sẽ buông tha cho mình, hắn tiếp tục dùng Lạc Lăng và đứa bé kích thích ý chí của mình, lại tìm phương thức khác đối phó với nó.
Mỗi ngày thời gian vui vẻ nhất của Thời Diễm chính là dùng phù bút mà Lạc Lăng đã dùng qua, viết tên đứa bé của hắn và A Lăng.
Dù có viết nhiều hơn nữa, cũng không đủ.
Bởi vì là Ma vương thống trị Ma vực thỉnh thoảng Thời Diễm cũng sẽ che giấu vết thương, đi ra xử lý chuyện lớn trong tộc,
Lúc Thời Việt núp sau cạnh cửa nhìn lén phụ vương, Thời Diễm sẽ gọi nhóc đến, hỏi nhóc tình hình tu luyện gần đây.
Thời Việt vừa sợ lại muốn thân thiết với phụ vương, nhóc chắp hai tay sau lưng, dùng giọng sữa nghiêm túc trả lời.
Thời Diễm gật đầu, thỉnh thoảng dạy cho nhóc một chút.
Đứa bé mở to đôi mắt cái hiểu cái không, lúc đang muốn rời đi, nhìn thấy quyển trục mở ra trong tay phụ vương, trên đó viết rậm rạp từng cái tên.
Nhóc nghiêng đầu hơi không hiểu: "Phụ vương, nhiều họ Thời như vậy, tộc Ma long chúng ta có nhiều người như vậy sao?"
Thời Diễm gác bút phê duyệt tấu chương, liếc nhìn quyển trục bên cạnh, lại liếc nhìn đứa bé mấy tuổi này.
“Thời Việt, nếu như ngày sau phụ vương lại có con nối dõi, ngươi có đệ đệ, sau này ngươi phải bảo đảm bảo vệ đệ đệ không?"
"Đệ đệ!" Trong mắt Thời Việt lóe lên ánh sáng vui vẻ: "Phụ vương, nếu có đệ đệ, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt đệ đệ."
Đứa bé chỉ biết phụ vương mẫu hậu sẽ không chơi với mình, nếu có đệ đệ nhỏ hơn mình, nhất định có thể mỗi ngày tu luyện ăn cơm ngủ của mình rồi.
Thời Diễm nắm chặt tay, đụng vào quả đ.ấ.m nhỏ siết chặt của đứa bé, mỉm cười: “Thời Việt nói là phải làm được."
Đứa bé gật đầu thật mạnh: "Vâng."
Thời Diễm điểm nhẹ vào trán nhóc, tạo thành con dấu cam kết thiên địa, nhưng lúc này một cổ đau đớn bất ngờ từ linh hồn xông ra.
Hồn phách Vân Sinh vẫn luôn yên lặng, đột nhiên dùng hết toàn lực lấy quyền khống chế của thân thể này.
Thời Diễm phòng bị không kịp, sau khi hai bên đấu tranh một phen, Vân Sinh chiếm thượng phong ngắn ngủ, trong đôi mắt nhu hòa của Thời Diễm tháng qua chút lệ khí, huy động bàn tay, xóa bỏ toàn bộ trí nhớ mới vừa rồi của đứa bé.
Gã hơi liếc nhìn quyển trục trong tay, bình tĩnh xé đi.
Gã quyết không để cho người nào phá hoại kế hoạch của mình.
Người có thể chất xui xẻo đã sinh ra, ai cũng không thể giúp đỡ được.
Linh hồn của Thời Diễm cũng không bị Vân Sinh xâm chiếm hết, hắn lại thanh tỉnh, lúc chiếm lại thân thể, phát hiện thanh loan đao mà mình đã dùng m.á.u luyện thành.
Gần như trong khoảng khắc, hắn đã biết thanh loan đao này là nhằm vào ai.
Hắn không biết mình có thể thanh tỉnh được bao lâu, chỉ đành phải cắn răng khép kín mật thật, sử dụng toàn bộ ma khí phá hủy thanh đao này.
Thời Diễm muốn sống, muốn sống để gặp Lạc Lăng.
Nhưng hắn muốn nhất chính là Lạc Lăng và đứa bé được sống.
Nếu thật sự không tìm được biện pháp sống sót, hắn sẽ dùng mạng đổi mạng với hổn phách kỳ quái kia.
Như vậy, bảo vệ được Ma vực, bảo vệ được A Lăng và đứa bé, tránh cho người này mượn thể thể của hắn mà gây chuyện.
Ở ngoài Thời Diễm tuyên bố bế quan thời gian dài, không ngừng dùng phương pháp tổn hại hồn phách, tổn thương người tổn thương mình.
Giống như lời của Vân Sinh, gã và Thời Diễm khác nhau. Linh hồn của gã là linh hồn của người phi thăng, bản chất đã sớm lột xác.
Cho dù bị tổn thương, cuối cùng người c.h.ế.t chính là đối phương.
Nhưng Vân Sinh tham lam muốn chiếm đoạt linh hồn mạnh mẽ của Thời Diễm để bồi bổ, muốn tranh đoạt quyền khống chế thân thể này.
Thời Diễm cố chấp với cây phù bút kia, giống như điên rồi, không ngừng đ.â.m bị thương lục phủ ngũ tạng của mình, suy nghĩ đến Lạc Lăng và đứa bé để giữ thanh tĩnh.
Thân thể của Ma long, thương thế của thân thể không đủ để cho hắn cảm giác đau đớn, hắn cần thanh tỉnh để ngăn cản sự xâm nhập của hồn phách kia.
Dưới sự thống khổ lặp lại như vậy, thân hình Thời Diễm trở nên gây nhom, đôi mắt đen nhánh lõm sâu, linh hồn chịu đựng vô số đau đớn có khuynh hướng lớn mạnh.
Vốn dĩ Vân Sinh coi thường Thời Diễm, sau khi cảm giác được khí tức lực lượng linh hồn quen thuộc, không tham lam linh hồn Thời Diễm, trực tiếp c.h.é.m g.i.ế.c linh hồn của Thời Diễm.
Ưu thế của Vân Sinh, chính là linh hồn đã phi thăng.
Gã sẽ không cho phép xuất hiện một Tuân Vực thứ hai.
...
Linh hồn của Ma vương chỉ là đang có huynh hướng tu luyện linh hồn, còn chưa có lực lượng linh hồn giống Tuân Vực, hai người c.h.é.m giết, vẫn là Vân Sinh chiếm ưu thế từng bước một.
Hình như Thời Diễm đã thấy được kết quả, hắn không thể nào để cho nó chiếm cứ thân thể của mình.
Vì vậy, Ma vương tàn nhẫn, dùng xích sắt hàn thiết ngay cả mình cùng không có cách nào cởi ra cầm tù mình, thậm chí chặt đứt tay chân, cuối cùng lấy cái giá làm nổ linh hồn, muốn lấy mạng đổi mạng với Vân Sinh.
Vân Sinh chỉ cảm thấy hắn là người điên, không thể không lấy thân thể đã bị Thời Diễm tàn phá chống cự lại uy lực nổ linh hồn của đối phương.
Ma vương nhẹ nhàng đọc ra hai chữ A Lăng, ánh sáng trong đôi mắt đột nhiên tắt đi.
Linh hồn hóa thành bụi bặm.
Không có kiếp sau.
Vân Sinh cúi đầu, thân thể trống rỗng giống như không có linh hồn.
Một lát sau, trong cơ thở có chút ma khí bay ra.
Giống như tro tàn lại cháy, một linh hồn màu trắng có kích thước như ngọn lửa nhỏ lắc lư bay lên.
Vân Sinh vì bảo vệ cổ thân thể này, tất cả những gì hấp thu được đều đã trôi theo dòng nước, chỉ còn lại hồn phách yếu ớt như vậy.
Gã là người phi thăng, suýt chút nữa lật thuyền trong mương trên người Ma vương Vân giới.
Không có trở ngại Thời Diễm này, Vân Sinh thành công mượn xác của hắn sống lại.
Mi tâm xuất hiện chu sa đỏ tươi, gã thở dài sâu kính, chỉ là đáng tiếc lực lượng linh hồn mạnh mẽ của Ma vương kia.
Đây chính là đánh bậy đánh bạ chạm đến bí quyết tu luyện linh hồn của người phi thăng.
Chẳng qua Vân Sinh không có thời gian đáng tiếc, tay chân bị c.h.é.m đứt, tứ chí bị xích sắc trói chặt, gã chỉ có thể chờ đợi cổ thân thể tàn phá này tự mình chữa lành.
Đoán chừng tu dưỡng hai năm dài, Vân Sinh lại lấy lực lượng linh hồn không ngừng cắt đứt xích sắt, tuyên bố Ma vương đã xuất quan.
Gã lấy m.á.u của cổ thân thể này đút một thanh loan đao, dựa theo chỉ dẫn huyết mạch phong toản vị trí của người thể chất xui xẻo và Lạc Lăng, giao thanh loan đao cho thuộc hạ Phệ Tâm ma, phân phó nó g.i.ế.c một nữ nhân tên là Lạc Lăng.
Vân Sinh cũng không lo lắng người thể chất xui xẻo sẽ c.h.ế.t trong tay thủ hạ của mình, đúng lúc lợi dụng cơ hội này, kích thích hận thù của người thể chất xui xẻo.
Từ bước để cho người có thể chất xui xẻo đi lên con đường mà gã đã sắp xếp.
Không ai có thể cản được gã!
*
Bạn cần đăng nhập để bình luận