Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng

Chương 81


 
"Giết nó!” Đột nhiên Ngu Tri Dao lên tiếng: "Lạc Viễn, nếu không g.i.ế.c nó, Lạc Lăng sẽ không còn cơ hội nữa! Ta có Ngưng Hồn đan, nhanh ra tay đi!"
 
Nghe được câu này, cuối cùng Thận ma cũng lộ ra hoảng sợ, giọng nói trở nên the thé: "Không nên nghe nó nói bậy! Con nhóc này nói dối, sao nó có được đan dược cửu phẩm được! Nó là muốn hại c.h.ế.t Lạc Lăng!"
 
Trư đại yêu không lên tiếng, nhưng nhất thời áp lực quanh thân Ngu Tri Dao thả lỏng một chút.
 
Ngu Tri Dao từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một viên đan dược trắng noãn mượt mà, bề mặt mơ hồ còn hiện ra ánh sáng trong suốt.
 
Thận ma không thể tin trợn tròn mắt, tiếp theo trong chớp mắt có suy nghĩ lấy mạng đổi mạng, nhanh chóng bánh trướng thân thể đứng dậy, muốn cắn nuốt linh hồn Lạc Lăng, cùng nhau biến mất.
 
Nhưng một tiếng "Phốc" nhẹ nhàng vang lên, Trư đại yêu không chút lưu tình đạp xuống, đạp nát vật hỗn độn trong suốt còn chưa căng phồng ra, mùi thối, chất lỏng màu xám tro tràn ra từ dưới chân hắn ta.
 
Thận ma vừa chết, cảnh tượng xung quanh đều vang lên tiếng rắc rắc giống như gương vỡ ra từng mảnh, sau đó nhanh chóng sụp đổ, ngay cả thân thể của Lạc Lăng bên trong Thận cảnh cũng nứt vỡ tan tành như mặt gương vỡ.
 
Trư Đại yêu dùng trọng lực của mình khống chế Thận cảnh thiên nhiên hoàn toàn sắp sụp đổ, gầm thét về phía Ngu Tri Dao.
 
“Nhanh lên!”
 
Ngu Tri Dao cất linh khí, bóp vỡ Ngưng Hồn đan trong tay, rải Ngưng Hồn đan đã nát lên không trung.
 
"Tụ hồn!"
 
Trpng nháy mắt vụn đan màu trắng cuốn sạch nơi này, bắt được những điếm ánh sáng màu trắng. Rồi sau đó vụn đan vỡ nạt như cơn gió, bao quanh điểm ánh sáng trắng kia, từng điểm ánh sáng trắng ngưng tụ ra hình dạng của một người.
 
Sau đó Lạc Vân Dã cắt đứt lòng bàn tay của mình, một luồng m.á.u tiến vào người trong suốt kia.
 
Hình dạng nữ nhân bắt đầu như ẩn như hiện, ngũ quan dần dần rõ ràng.
 
 
Trư đại yêu gắt gao nhìn chằm chằm bóng nữ nhân trên không trung, hắn miễn cưỡng chống đỡ Thận cảnh đã vỡ tan tành, mép miệng cũng đã rịn m.á.u tươi.
 
Đồng thời, Thận ma bị đạp nát linh hồn cũng được Ngưng Hồn đan ngưng tụ, nó đang muốn len lén chạy, một chuôi trường kiếm như lửa đỏ trực tiếp xuyên thủng linh hồn màu xám mới vừa ngưng tụ của nó.
 
Tiếng kêu thê lương cũng không kịp phát ra.
 
Một lần lại một lần, cho đến lần thứ ba, linh hồn của Thận ma không tụ lại nữa, mà ngưng tụ thành một viên Thận châu ảm đảm m.á.u xám tro.
 
Lúc Tiểu Ngư kiếm bay về, thuận tiện mang theo viên Thận châu ảm đảm kia.
 
Lạc Vân Dã còn đang không ngừng dẫn máu, gương mặt nho nhỏ dần trở nên trắng bệch, đôi môi cũng đã sớm không còn huyết sắc.
 
Hắn lấy Cổ Phù Bút màu vàng, vẽ một vạch, phù ấn màu vàng rơi xuống, tiến vào trên linh hồn trong suốt của Lạc Lăng.
 
Thân hình của nữ nhân ngày càng ngưng tụ rõ ràng, cho đến khi lộ rõ khuôn mặt dịu dàng ôn nhu. Chỉ thấy nàng ấy giơ tay lên, từ chối m.á.u Lạc Vân Dã dẫn đến.
 
"Tiểu Vân. đủ rồi." Lạc Lăng mặc một bộ váy trắng lơ lửng giữa không trung, nhẹ nhàng cười với Lạc Vân Dã, giọng điệu dịu dàng giống như năm xưa: "Nương rất vui, ngươi nghe lời nương, mặc kệ lúc nào, đều phải sống thật tốt."
 
Lông mi Lạc Vân Dã run run, hắn chợt ngẩng đầu, nở nụ cười với Lạc Lăng, đôi mắt cong cong đã hơi ẩm ướt.
 
Hắn lấy phù Trừ tà ra, "Nương, trên người mang theo phù Trừ tà, có thể bảo vệ ngày sau nương được bình an."
 
Tờ phù Trừ tà này được dẫn linh lực vào, ngón tay trắng bệch của Lạc Lăng không cầm được, phù Trừ tà kia chủ động dán vào bên hông nàng ấy.
 
Lạc Lăng cúi đầu, thoáng mỉm cười.
 
Linh hồn của nàng ấy trở nên trong suốt một chút: "Cảm ơn Tiểu Vân, cũng cảm ơn ngươi, tiểu cô nương."
 
Lạc Lăng nhìn về phía Ngu Tri Dao, trong mắt toát lên sự cảm kích, không chỉ cứu nàng ấy, còn vì đã đối xử tốt với Lạc Vân Dã.
 
Từ nhỏ Tiểu Vân chính là một đứa bé cô độc, sau này có người quan tâm hắn, nàng ấy cũng yên tâm.
 
Ngu Tri Dao nhìn hiểu ánh mắt của Lạc Lăng, ôm cục tuyết nhỏ lên, gật đầu với nàng ấy.
 
Lạc Lăng vui mừng cười, cuối cùng nàng ấy nhìn Trư đại yêu đang khổ cực chống đỡ Thận cảnh, trong mắt lộ ra chút bi thương: "Ca, ta phải đi rồi."
 
"A Lăng! Không cho phép đi." Đôi răng nanh trắng như tuyết của Trư đại yêu đã bị áp lực của Thận cảnh thiên nhiên đánh vỡ, m.á.u tươi từ trong miệng hắn ta ồ ạt chảy xuống, giống như điên dại nói: "Không cho phép đi! Có cách sống lại, khẳng định còn có những cách sống lại khác!"
 
"Ca ca, ngươi đây cần gì phải tự làm khổ mình?" Lạc Lăng một nửa là không hiểu, một nửa là đùa giỡn: "Lúc ta còn ở Trường Trạch môn, tất cả mọi người đều xem ta là tế thể của lão tổ. Từ khi ta ra đời cha nương đã nhét ta vào trong biệt viện, chưa từng đến thăm ta một lần. Mỗi tháng một lần ca ca đến bày tỏ quan tâm đến người muội muội này, ta rất cảm kích. Thuở nhỏ ta đã muốn đi xem thế giới bên ngoài, nhưng ta là tế thể của lão tổ, không ai cho phép ta. Lúc đó ta không có được, cũng sẽ không nghĩ muốn, cho đến khi ta gặp A Diễm."
 
"Chỉ có A Diễm cho ta tự do, hắn xem ta là Lạc Lăng, muốn dẫn ta rời đi, nguyện ý đi với ta xem thế giới bên ngoài, nguyện ý cho ta tất cả mong muốn. Mặc kệ hắn có mục đích gì, hắn cũng đã làm hết những gì lòng ta mong muốn, mà các ngươi không cho được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận