Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng

Chương 370


 
Sau khi không làm tế thể của Trường Trạch môn, Lạc Lăng bắt đầu nghiêm túc tu luyện.
Thuần linh thể trời sinh có thiên phú cực cao trong tu luyện phù triện, tất nhiên Lạc Lăng cũng không bất ngờ.
Nàng muốn học, Thời Diễm không có chuyện gì sẽ dạy nàng.
Cùng lúc đó, Thời Diễm còn thi pháp thuật mang nàng đi nhìn các nơi của Vân giới, ngắm nhìn vô số phong cảnh, thưởng thức nhiều thứ ăn ngon.
Bọn họ giống như một người bình thương, qua lại giữa dòng người đông đúc sầm uất trong hội đèn lồng, ngửa đầu nhìn pháo bông nở rộ trên bầu trời. Đi chơi tiết Thanh minh ở ngoại ô, lúc trở về cũng có thể ăn sủi cảo nóng hổi ở ven đường.
Những chuyện này là tự do mà Lạc Lăng chưa bao giờ trải nghiệm.
Thế giới bên ngoài rất lớn, lớn đến mức làm cho nàng cảm thấy tất cả đều mới lạ, lưu luyến không muốn về.
Thời Diễm chỉ bảo vệ nàng, trong mắt tràn đầy ý cười.
Hai người còn ở trong tiểu viện, cử hành nghi thức kết đạo lữ đơn giản với thiên địa.
Ma tộc có một loại đồng tâm kết, nếu hai người có tình tiến hành nghi thức kết đạo lữ cổ xưa, đồng tâm kết đỏ tươi sẽ mượn huyết mạch của Ma tộc xuất hiện, dừng lại thật lâu trước mặt hai người không tan.
Cho đến giờ phút này Thời Diễm mới tin chắc A Lăng thích mình.
Sau đó hai người tìm một thôn nhỏ, cuộc sống ngày càng ngọt ngào hành phúc.
Thời Diễm dạy nàng tu luyện, dạy nàng đối nhân xử thế, dạy nàng cách sinh tồn, có thể tự vệ.
Nếu như hắn là người bình thường, hoặc là một Ma tộc bình thường, hắn có thể bảo vệ sống với Lạc Lăng như vậy cả đời.
Nhưng hắn là Ma vương, lúc này Ma tộc còn đang nội loạn.
Hắn có tư lợi, suy nghĩ ở bên cạnh Lạc Lăng nhiều một chút, sau đó lại ở sau lưng lại truyền tin cho tư binh của mình, cố gắng hết sức bảo vệ Ma vương cung. Hắn không thích Bạch Lộ, nhưng cũng sẽ không để cho nàng ấy và huyết mạch hoàng tộc Ma long xảy ra chuyện vào giờ phút này.
Cường giả Ma tộc, trai gái mạnh mẽ đều có nhiều đạo lữ, đây là chuyện vô cùng bình thường của Ma vực.
Nhưng Nhân tộc lại chỉ một có một đạo lữ, tuy Thời Diễm là Ma tộc, nhưng thật sự thích Nhân tộc Lạc Lăng ở trước mặt này.
Hắn nói hết lai lịch của mình cho nàng, nhưng chỉ có giấu một chuyện, chính là ở Ma vực cưới một bạn lữ.
Thời Diễm hiểu rõ chuyện có một đạo lữ của Nhân tộc, không dám nói.
Hắn suy nghĩ trước tiên trở về xử lý xong hết tất cả, tiêu diệt tất cả nguy cơ, lại dẫn A Lăng về Ma tộc đã được dọn sạch sẽ, sau đó chỉ có một đạo lữ dựa theo truyền thống của Nhân tộc.
"A Lăng, nếu ta có chuyện lừa gạt nàng, nàng sẽ thế nào?" Sau khi Thời Diễm thẳng thắn lai lịch của mình, nhẹ nhàng ôm nàng từ sau lưng, nhìn nàng chăm chú vẽ phù triện.
"Không sao cả." Lạc Lăng tĩnh tâm vẽ xong một nét bút cuối cùng trên phù triện, quay đầu cười với hắn: "Nếu như chàng nguyện ý nói với ta, thì cứ nói. nếu không nguyện ý, ta cũng không hỏi."
"Ta tin tưởng A Diễm."
Thời Diễm mím chặt môi.
Hắn nghiêng đầu, hôn gò má của nữ tử: "Cảm ơn nàng, A Lăng."
Bởi vì có được, mới thấp thỏm sợ mất.
Lạc Lăng biết được trong lòng hắn có chuyện, không muốn hắn không vui, cho nên dùng phù bút chấm một điểm nhỏ màu đỏ lên lúm đồng tiền của hắn.
Thời Diễm cười cong mắt, mặc cho nàng quậy.
Ở hơn nửa năm trong thôn Thanh sơn, Ma vực truyền tin ngày càng cấp bách thường xuyên, Thời Diễm không có cách nào ở lâu, chỉ có thể tìm cơ hội tạm thời tạm biệt Lạc Lăng.
Sau khi Lạc Lăng biết thân phận của hắn, cũng biết trách nhiệm của hắn, cũng không làm khó hắn, chẳng qua vẫn bảo hắn sớm quay về.
Nữ tử vẫn dịu dàng như vậy, nàng học theo bộ dạng của hắn, cúi đầu vẽ một phù trừ tà dán lên mu bàn tay của hắn.
Nàng nói: "A Diễm, ta sẽ ở núi Thanh Sơn chờ chàng."
"Được."
Thời Diễm không muốn để nàng ở lại chỗ này, nhưng mang về Ma vực đang hỗn loạn lại càng nguy hiểm hơn. Hắn hôn nàng một cái, lại để lại cho nàng nhiều phù triện cao cấp tự vệ, lúc này mới rời đi.
Thời Diễm không tin những người khác, cho nên không có tiết lộ bất kỳ tung tích nào của Lạc Lăng, dạy nàng tự vệ, để nàng nấp trong thôn, cố gắng bảo vệ sự an toàn của nàng.
Trong thời gian trở về Ma vực nửa năm, Thời Diễm lãnh binh chinh chiến, bình định nội loạn. Hắn trở về gặp được Thời Việt - huyết mạch của mình, hơi cuối người ôm lấy đứa bé mở to đôi mắt tò mò nhìn hắn.
Hắn không mềm lòng bởi vì huyết mạch, quả quyết tách ra với Bạch Lộ, cùng bồi thường tương ứng cho nàng ấy và Bạch gia, bao gồm đồng ý tìm một phu quân tốt thay nàng ấy.
Vốn dĩ Thời Diễm và Bạch Lộ chính là vì lợi ích mà thành thân, hắn muốn có một đứa con có huyết mạch mạnh mẽ, mà Bạch gia thì muốn có quan hệ thông gia với Ma vương.
Tách ra chỉ đơn giản như vậy.
Bạch Lộ cũng không có quyền từ chối, cho dù nàng ấy đã sớm thích Ma vương.
Vốn dĩ lúc nên tách ra, đột nhiên Ma vương lại bế quan, chuyện tách ra tạm thời gác lại.
Lần đầu tiên Thời Diễm suýt mất không chế, rốt cuộc cũng phát hiện chỗ khác thường trong cơ thể của mình. Không biết là bí pháp của người nào, lại lặng lẽ mọc rể nảy mầm bên trong thân thể của hắn.
Tuy chỉ là một luồng hồn phách, nhưng lực lượng hồn phách kia đang không ngừng lớn mạnh, dùng hết cách cũng không có cách nào tiêu diệt được.
Ma vực mới vừa yên ổn, hắn tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
Vì vậy Thời Diễm hoàn toàn bế quan, đấu tranh với luồng hồn phách trong cơ thể kia.
Luồng hồn phách kia như dính vào thân thể của hắn, lấy thân thể hắn làm chất dịnh dưỡng, không ngừng nuôi mình.
Thời Diễm còn phát hiện linh hồn này rất kỳ quái, hình như không phải là linh hồn bình thường. Linh hồn bền bỉ, lực lượng cuồn cuồn không ngừng.
Hai người tranh nhanh quyền sử dụng thân thể.
Lúc ban đầu, Thời Diễm còn có thể dựa vào ưu thế là chủ nhân của thân thể đè linh hồn kia xuống, thỉnh thoáng có thể xuất quan xử lý công việc.
Đứa bé nho nhỏ kia vẫn luôn núp ở cạnh cửa nhìn lén hắn, có lúc Thời Diễm sẽ gọi nhóc lại, dạy nhóc tu luyện.
Tộc Ma long yêu thương con cháu của mình, mặc dù Thời Diễm không quá thân thiết với đứa bé, nhưng hắn vẫn gánh trách nhiệm dạy dỗ đứa bé này.
Cho đến khi tộc trưởng tộc Thận ma tập kích, một luồng hồn phách mạnh mẽ khác chui vào trong thể của của hắn, hợp lại làm một với luồng hồn phách trong thân thể.
Trong phút chốc lực lượng khổng lồ, chiếm cứ thân thể Thời Diễm.
Hồn phách kia hạ lệnh diệt tộc Thận ma, tổ chức tập kích Vân giới quy mô lớn.
Lần này nội loạn Ma tộc kéo dài nhiều năm, vốn dĩ đã tổn thương nguyên khí nặng nề, ma tu cao cấp tử thương vô số. Lần này công kích quy mô lớn, lại tiêu hao lực lượng vốn có của Ma tộc.
Vân Sinh muốn cho Thời Diễm phải bận rộn lo lắng cho chuyện của Ma tộc, của Vân giới, từng bước xâm chiếm linh hồn của hắn, chiếm đoạt toàn bộ thân thể của hắn.
Lúc Thời Diễm cưỡng ép đoạt lại thân thể, linh hồn đã vô cùng yếu ớt, trận Ma tộc tập kích Vân giới đã kéo dài mấy tháng.
Lúc hắn cưỡng ép chống lại luồng hồn phách kia, hạ lệnh quân đội Ma tộc rút về.
Thời Diễm dùng phù bút mà Lạc Lăng đã dùng qua, cắn răng chống đỡ vẽ từng tờ phù trừ tà dán lên người mình.
Linh hồn nam nhân bị đau đớn, trên trán rỉ xuống từng giọt mồ hôi lớn lăng xuống bàn, bắt đầu viết loạn tên của Lạc Lăng trên lá phù.
Lúc hắn thấy tên của Lạc Lăng, lúc sắp ý mất ý thức lại thanh tỉnh lần nữa, môi đã bị cắt đến m.á.u thịt mơ hồ.
"A Lăng, A Lăng." Hắn nhẹ giọng gọi.
A Lăng còn đang chờ hắn.
Lạc Lăng có tinh huyết của hắn, cho nên hắn có thể thông qua thuật huyết mạch tìm được nơi nàng bây giờ sống.
Chẳng qua lúc tạm thời trấn áp luồng linh hồn trong cơ thể kia, thi triển thuật huyết mạch, lúc Thời Diễm phát hiện chỗ ở của Lạc Lăng, cũng phát hiện được huyết mạch của mình.
Thời Diễm còn chưa kịp vui mừng, nghĩ đến Lạc Lăng là Nhân tộc mang ma thai, một thân một mình chịu đựng đau khổ, linh hồn lại bắt đầu truyền đến từng trận xé rách đau đớn.
Hắn kiềm chế sự đau đớn, thanh tỉnh dùng phù bút viết tên của Lạc Lăng.
A Lăng không sao.
A Lăng còn đang chờ hắn.
A Lăng sinh ra đứa bé của bọn họ.
Đứa bé của hắn và A Lăng.
Thời Diễm suy nghĩ đến Lạc Lăng, suy nghĩ đến đứa trẻ đáng yêu giống với Lạc Lăng, hình như lại có vô số sức lực áp chế linh hồn cắm rễ trong cơ thể kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận