Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng
Chương 255
Thân thể thiếu nữ mềm mại, gần như hoàn toàn dán vào trên người hắn ta, Linh Tu căng thẳng hoàn toàn không có cách nào ngủ được.
"Không ngủ được."
Trong bóng tối, Thời Oánh lên tiếng hỏi hắn ta.
Linh Tu có chút căng thẳng hít một hơi: "Có một chút."
Thời Oánh lại bắt đầu cười: "Ta muốn ngươi ôm ta ngủ."
Linh Tu: "..."
Hắn chủ động buộc chặc cánh tay.
Lồng n.g.ự.c của thiếu niên rất rộng, còn có chút mùi thơm thoang thoảng của cỏ cây. Thời Oánh được hắn ta ôm, có một loại cảm giác an tâm được bảo vệ. Nàng ấy giờ tay nắm lấy một sợi tóc đen sau lưng hắn ta, quấn quanh đầu ngón tay, hỏi hắn ta: "Linh Tu, nếu như sau này chúng ta không ở bên nhau, ngươi sẽ còn nhớ ta sao?"
"Tại sao tỷ lại hỏi như vậy." Linh Tu dùng cằm cọ vào đỉnh đầu của nàng ấy: "Chẳng lẽ tỷ không cần ta nữa?"
"Ai nha, đã nói là nếu như mà." Đại Ma vương trực tiếp trở nên tùy hứng: "Ta muốn nghe câu trả lời."
Linh Tu trầm mặc một lát, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Chốc lát sau, hắn ta nói: "Sẽ không."
"Ta sẽ không quên tỷ, ta sẽ vĩnh viễn nhớ tỷ."
Đại Ma vương nghe được câu trả lời này, có chút hài lòng, lại có chút không hài lòng.
Giống như nàng ấy muốn Linh Tu nhớ mình, nhưng lại không muốn Linh Tu nhớ đến mình.
"Nếu như chúng ta tách ra, ta sẽ không nhớ ngươi đâu." Thiếu nữ cố ý nói.
Chờ đám người Linh Tu rời khỏi kính trừ ma, tinh phách của nàng ấy cũng sẽ biến mất giống như một trận gió, sẽ không nhớ đến hắn ta nữa.
Cũng sẽ không nhớ được bất kỳ người nào.
Linh Tu lại trầm mặc một lát, hắn ta trịnh trọng nói: "Tỷ không nhớ ta, ta vẫn sẽ nhớ tỷ. Nhớ tỷ thích ta, nhớ ta thích tỷ."
Nói xong, thật lâu hắn ta cũng không đợi được câu trả lời của Thời Oánh,
Linh Tu có chút không rõ tại sao Thời Oánh lại đột nhiên hỏi vấn đề này, đang muốn hỏi thử nàng ấy, đã nghe được tiếng hít thở dần ổn định của thiếu nữ.
Linh Tu: "..."
Hắn ta cúi đầu nhìn thiếu nữ chôn vào lòng n.g.ự.c mình, có chút bất đắc dĩ hơi mỉm cười. Hắn ta hơi giang hai tay, để cho thiếu nữ chủ động tìm một tư thế ngủ thoái mái hơn.
Bởi vìThời Oánh, gần như cả đêm Linh Tu không ngủ được.
Mùi thơm của thiếu nữ quanh quẩn khiêu khích ở chớp mũi, thân thể mềm mại vùi vào lòng hắn ta, Linh Tu lại thích nàng ấy, chỉ cảm thấy gân xanh trên trán không ngừng giật.
Hắn ta nhắm mắt lại, yên lặng nằm tu luyện một đêm.
Lúc sáng sớm, cánh tay bị Thời Oánh gối của Linh Tu đã tê rần, tóc sau lưng còn bị nàng ấy hơi lơ đãng kéo xuống, rụng mấy sợi.
Thời Oánh ôm hắn ta hôn lại hôn, nâng mặt hắn ta nói: "Ta là ma, ta ích kỷ, ngươi không được quên ta."
Linh Tu đỏ mặt gật đầu.
Sau đó giống như đáp lại, thiếu niên chủ động dụng đôi môi hôn nàng ấy một cái.
Đột nhiên bị hoàng phu trẻ tuổi chủ động hôn như vậy, Thời Oánh cũng có chút đỏ mặt, buông hắn ta ra, nói: "Linh Tu, ngươi đi gọi Tiểu Ngư, Tiểu Vân, Hoa Hoa, Bạch Vũ và Kỷ Phù đến đây đi, ta có quà tặng cho các người."
Linh Tu tò mò: "Sao đột nhiên tỷ lại muốn tặng quà?"
Thời Oánh nói có lý chẳng sợ: "Đại Ma vương muốn tặng quà còn chọn thời gian sao?"
Linh Tu không nhịn cười ra tiếng: "Không cần chọn."
"Vậy ngươi đi nhanh gọi bọn họ đến đi."
Linh Tu cười đồng ý.
Khi bóng người của thiếu niên biến mất khỏi tẩm điện, rốt cuộc Thời Oánh cũng buông lỏng, nàng ấy chậm rãi đi đến nôi, ôm lấy Thời Ngộ vẫn còn ngoan ngoãn ngủ say, ngay sau đó bước ra khỏi tẩm điện.
Nàng đi ra ngoài, lúc sắp bước ra khỏi Ma long điện, ánh sáng bên ngoài lọt vào, chiếu vào trên người.
Thời Oánh đi ra khỏi Ma long điện, đứng trên bậc thang cao nhất, xa xa nhìn chân trời ấm áp kia.
Nàng ấy có dự cảm, hôm nay bọn họ sẽ rời khỏi chỗ này.
Nhóc con Thời Ngộ trong lòng hơi giật giật, nhóc tỉnh ngủ, xoa đôi mắt. Tiếp đó nhóc mở đôi mắt to long lanh, rất yên tĩnh nhìn Thời Oánh.
"Nhóc con, con phải đi với nương rồi." Thời Oánh sờ đầu nhỏ của nhóc.
"Vậy cha thì sao?" Thời ngộ hỏi nàng ấy.
"Cha à, phải đi đến những nơi khác."
"Sẽ không." Thời Ngộ dùng sức lắc đầu "Cha thích nương, sẽ không đi đến những nơi khác."
Thời Oánh không nói gì thêm chẳng qua dùng ma khí để cho nhóc tiếp tục ngủ, đứng ở chỗ đó, yên tĩnh chờ sáu người Ngu Tri Dao.
Đột nhiên Đại Ma vương nói muốn tặng quà, ngay cả tổ võ công ngủ đến mặt trời lên cao ba xào cũng chủ động dậy thật sớm, cùng nhau tham gia náo nhiệt với mọi người.
Sáu người vừa đi về phía trước, vừa thảo luận là quà gì.
Thời Oánh nghiêng người nhìn sang, nhìn mấy người cãi nhau ầm ĩ ở phía trước xa xa, khẽ mỉm cười. Nàng ấy thật sự thật sự muốn cảm ơn bọn họ.
Chân chính thức tỉnh nàng ấy, còn cho nàng ấy một kỷ niệm rất đẹp.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã nói chuyện, nghiêng đầu thấy được Đại Ma vương đang đứng trên bậc thang.
Mặc dù Đại Ma vương đang cười, nhưng cả người đứng dưới ánh mặt trời, giống như lúc nào cũng có thể biến mất. Nàng hơi nhíu mày, trong lòng có một loại cảm giác xấu khó hiểu.
Trực giác của Ngu Tri Dao luôn rất chính xác.
Nàng dựa vào trực giác yên lặng lục lọi trong nhẫn trữ vật xem khen thưởng của Thiên Bảng, sau đó lại chụp đầu hỏi khen thưởng Thiên Bảng của Lạc Vân Dã có những gì.
Hai người nói nhỏ với nhau.
Một nhóm sáu người không ngừng đi về phía trước, rất nhanh đã đi đến trước cửa điện Ma long;
Đại Ma vương vẫy tay, để cho bọn họ đi qua.
Sáu người bước từng bước lên bậc thang, đi tới trước mặt Thời Oánh.
Đi tới trước nhất chính là Hoa Hoa, Hoa Hoa lại lộ ra bộ dạng sủng phi bị thất sủng: "Bệ hạ, ngài muốn tặng cho ta cái gì? Là sủng ái của ngài sao?"
Thời Oánh cười gõ đầu hắn ta, điểm trên trán hắn ta một giọt nước trong suốt ngưng tụ trên đầu ngón tay.
Chỉ một thoáng, vẻ mặt Hoa Hoa cừng đờ, giống như tiến vào trạng thái vong ngã trong tu luyện. Hắn ta ngồi xếp bằng xuống, lập tức bắt đầu cảm ngộ.
Thời Oánh nói: "Cảm ơn sự yêu thích của ngươi."
Thứ hai thứ ba là Ngu Tri Dao và Kỷ Phù, Thời Oánh nhẹ nhàng ôm hai người bọn họ: "Cảm ơn các ngươi, phải ở bên cạnh hạnh phục vui vẻ với hai nhóc con kia nhé."
Người thứ tư thứ năm là Thời Việt và Lạc Vân Dã, Thời Oánh cũng nói lời giống trước đó, còn để cho hai nhóc cháu chắt này tu luyện thật tốt.
Mỗi một người đều được nàng ấy tặng một giọt nước trong suốt trên trán.
Loại lời giống như dặn dò hậu sự này, làm cho Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã nhìn nhau, bọn họ cố gắng khắc chế không tiến vào trạng thái ngộ đạo.
Người cuối cùng là Linh Tu.
Đại Ma vương yên lặng, không nói gì, muốn đưa giọt nước trong suốt cuối cùng vào trên trán của hắn ta.
Chẳng qua còn chưa chạm được đến mặt Linh Tu, đã bị hắn ta bắt lấy cổ tay.
Linh Tu không nói gì, cứ nhìn chằm chằm nàng ấy.
Rất rõ ràng Thời Oánh có thể giãy ra, nhưng giờ phút này nàng ấy lại không có sức lực.
Nàng ấy nhìn vào đôi mắt trong treo của hắn, hơi ngập ngừng nói: "Các ngươi phải đi, ta cũng phải đi."
"Ngươi muốn đi?" Linh Tu bắt được chỗ mấu chốt: "Nơi này là ma địa, ngươi đi chỗ này?"
"Đi đến nơi nên đi." Khóe mắt Thời Oánh ửng đỏ, giọng nói run rẩy: "Các cũng cũng nên trở về nên cần trở về thôi."
Linh Tu nghe hiểu ý của nàng ấy.
Đột nhiên hắn ta dùng sức ôm lấy nàng ấy.
Một giây khi Linh Tu ôm lấy Đại Ma vương, nhóc Thời Ngộ trong lòng Thời Oánh biến mất như một làn khói, cung điện nguy nga lộng lẫy, hoa cỏ cây cối cũng từng chút một tan thành mây khỏi.
Tất cả mọi người giống như ngã vào trong bíng tối, Linh Tu vẫn ôm chặt Thời Oánh, lần đầu tiên dùng sức như thế, giọng nói nức nở: "Ngươi còn sống, có đúng không?"
"Ta đã chết." Rốt cuộc Thời Oánh không khắc chế được mà khóc lên, chủ động đánh vỡ ảo tưởng của hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận