Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng

Chương 350


 
Ngu Tri Dao vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn ăn xong con cá nướng tươi ngon kia.
Vẻ mặt Long tôn thẫn thờ, hình như đang chìm vào trong ký ức, hắn ta nói: "Lúc đầu, nương của người kia đã luân hồi, đáng tiếc đời thứ hai vẫn bị nam nhân phụ lòng, nam nhân kia vì trèo lên cao mà cưới tiểu thư cao môn đại hộ. Nương người kia đã mang thai, bởi vì bị buộc lập gia đình mà không thể không tự vẫn.
Đời thứ ba, bà ấy sinh ra trong gia đình nghèo khó, vì đổi lấy tiền cho đệ đệ lấy vợ, gả cho một người không tốt, bị đánh bị chửi, tuổi trẻ đã chết.
Sau mỗi một đời, bà ấy đều là như vậy, đây chính là kết quả của người mang thai người thể chất xui xẻo, chính là rơi vào nguyền rủa xui xẻo đáng sợ, muôn đời cũng không thể c.h.ế.t yên lành được.
Cho nên, nam nhân kia tình cờ biết được, CMN lập tức phản bội ngươi, muốn cướp khí vận của ngươi, tiêu trừ nguyền rủa xui xẻo trên người nương của mình."
Ngu Tri Dao dừng lại động tác ăn, sau đó nàng lại cắn một miếng cá kho cay, cười một tiếng: "Nói rất hay, đáng tiếc ta không tin."
Nàng tin mình, cũng tin Tiểu Vân.
Coi như nương của Tiểu Vân bị nguyền rủa, bọn họ cũng sẽ cùng nhau nghĩ cách giải quyết, mà không phải là c.h.é.m g.i.ế.c lẫn nhau.
Đánh đồ giả đánh đổ giả.
Ngu Tri Dao tin chắc một câu nói---
Chỉ cần ta không dụ dỗ chính mình, không có người nào có thể dụ dỗ được ta!
//
Lạc Vân Dã hơi run rẩy lông mi, lúc mở mắt ra, trán hơi đau nhức.
Hắn che trán, vừa muốn ngồi dậy, nhưng phát hiện cả người mình trong suốt, giống như một du hồn vậy.
Lạc Vân Dã cúi đầu nhìn thân thể trong suốt của mình, hắn giống như nhớ lại cái gì đó, trước tiên muốn đi tìm Ngu Tri Dao.
Nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy mình đang nằm trên cỏ khô, hắn vừa lộ ra vẻ nghi ngờ, cách đó không xa truyền đến tiếng đánh chửi.
Trong sân, một nam nhân trung niên cường tráng bộ dạng say khướt, đang sách theo một cây chổi đuổi đánh về phía nữ tử trẻ tuổi đang che chở bọc tả trong lòng.
Vừa đánh nam nhân này vẫn hùng hổ mắng chửi: "Sinh cho lão tử một đứa lỗ vốn! Đồ vô dụng!
Nữ nhân không phản ứng, chỉ cúi thấp đầu bảo vệ đứa bé đã bị dọa sợ khóc lớn, yên lặng rơi lệ.
Nam nhân đánh chửi phát tiết xong, mới vứt cây chổi, nói một câu xui xẻo, lảo đảo lắc lư đi ra khỏi nhà.
Sau khi nam nhân trung niên đi xa, nữ nhân đang cúi đầu run rẩy thân thể, nhẹ giọng dụ dỗ đứa trẻ nức nở.
Đợi tiếng khóc trong tả dần dần ngừng lại, nữ nhân ôm đứa bé đứng dậy, lúc khuôn mặt phủ đầy nước mắt khi ngước lên, Lạc Vân Dã hơi trợn to mắt.
Giống với nương khi còn sống của hắn như đúc.
Thân thể trong suốt của Lạc Vân Dã bước tới trước nhà, càng thấy rõ ràng bộ dạng của nữ nhân này.
Nữ nhân kia cũng hơi rũ mắt xuống như hắn, mặt mày xanh xao, nàng ôm đứa bé, ống tay áo của tay phải được vén lên, lộ ra cánh tay đầy vết thương loang lỗ.
Cho dù gặp những đau khổ như vậy, đôi mắt của nàng vẫn dịu dàng. Anh mắt Lạc Vân Dã hoảng hốt, đưa tay qua, năm ngón tay trong suốt trực tiếp xuyên qua làn da.
Không có cách nào chạm vào được.
Mặc kệ hắn thử bao nhiêu lần.
Rất nhanh, Lạc Vân Dã phát hiện mình bị nhốt ở chỗ này.
Hắn không làm gì được cả, bị buộc đứng xem cuộc đời của nữ nhân xấu số này.
Con gái mới ra đời không lâu bị nam nhân trung niên kia ném vào trong núi, nữ nhân vì đi tìm con mà té gảy chân, được người tốt đưa về.
Nhưng cuối cùng cũng không trốn thoát được nam nhân tùy ý đánh cửi, tuổi còn trẻ đã c.h.ế.t sớm.
Lạc Vân Dã kẹt ở chỗ này, trơ mắt nhìn nữ nhân giống nương bị người ta hành hạ đến chết.
Trước khi chết, thậm chí trên người không có một miếng thịt lành lặn.
Một giây khi nữ nhân chết, thân thể trong suốt của Lạc Vân Dã cũng biến mất.
Hắn giống như xuyên qua một kết giới, lúc mở mắt ra, đã nhìn thấy một đám nha hoàn đang lén lút nói nhỏ, bận rộn dọn dẹp.
Trong đó có một cô nương cười vui vẻ mặc áo đỏ, giống như đúc với nương của hắn.
Lạc Vân Dã nhìn theo bóng người của nàng.
Không lâu sau đại công tử trong phủ sẽ thành thân, bên trong phủ đều đang vui vẻ chuẩn bị hôn lễ.
Cô nương này là nha đầu Lạc phủ mua về, được ban tên là Lạc Lăng, bình thường được phu nhân yêu thích.
Nhưng ngày tốt không được lâu dài, trước một đêm thành thân, đại công tử say rượu, cưỡng ép Lạc Lăng, cho nên nàng bị thu làm thông phong.
Danh tiếng câu dẫn đại thiếu gia, cũng làm cho phu nhân chán ghét vứt bỏ nàng.
Hôm sau tân nương mới vào cửa là một người không dễ sống chung, sau khi biết được chuyện này, âm thầm gây khó dễ cho Lạc Lăng, thức ăn đều là canh thừa thịt nguội, sau khi có thai thì lại bị ban cho một chén thuốc phá thai, mặc kệ Lạc Lăng có cầu xin tha thứ như thế nào, cuối cùng cũng bị cưỡng ép rót thuốc vào miệng, một xác hai mạng.
Lúc đầu Lạc Vân Dã chỉ vì dung mạo của nữ nhân giống nương mà hoảng hốt, sau đó nhíu mày, cho đến khi không còn cảm giác.
Lần thứ ba gặp lại người giống nương, tên cũng giống, Lạc Vân Dã đã có thể bình tĩnh nhìn tiếp.
Lần này, Lạc Lăng là công chúa được sủng ái của một nước, trong lúc vô tình cứu được tướng lĩnh của địch quốc che giấu thân phận, thông qua thân phận của nàng, đối phương lấy được nhiều tin tức có lợi cho phe mình.
Cuối cùng, tướng lĩnh dẫn binh tấn công Lạc quốc, lúc thành bị phá, công chúa mặc áo đỏ, từ trên thành nhảy xuống.
Thân thể trong suốt của Lạc Vân Dã cứ như thế đi theo nàng, từng đời một.
Mỗi một đời, tất cả đều không c.h.ế.t yên lành, thậm chí có thể nói thống khổ mà chết.
Đôi mắt hơi sáng của Lạc Vân Dã, dần dần trở nên ảm đảm, giống như một ngọn đèn đã hoàn toàn tắt, trở nên u ám tối tăm.
"Đây đều là kết quả của người mang thai thể chất xui xẻo, từng đời này đến đời khác, bởi vì dính vận xui mà chịu đủ hành hạ, thống khổ mà chết." Chẳng biết lúc nào, Hỗn Độn đại đế mặc khôi giáp mày đỏ xuất hiện bên cạnh hắn: "Chỉ khi ngươi thay đổi thể chất, mới có thể thay đổi số mệnh của nàng, Nếu ngươi đoạt khí vận của người thể chất may mắn, thành Hỗn Độn đạo thể, vậy ngươi có thể để nàng sống lại."
"À." Lạc Vân Dã bình tĩnh đồng ý: "Cho một cái giá đi."
Hỗn Độn đại đế: ?
"Ngài không phải là Hỗn Độn đại đế?" Lạc Vân Dã nghiêm túc nhìn về phía đại đế: "Lại ở trong Hỗn Độn giới nhiều năm như vậy, đã thành bá chủ một phương. Ngài lợi hại như vậy, sẽ không ngay cả một người phàm dính chút vận xui cũng không có cách nào đi?"
Một câu cuối được nói ra rất nhẹ, nhưng mang theo chút khiêu khích không dễ phát hiện.
Hỗn Độn đại đế trực tiếp yên lặng.
Hắn ta suy nghĩ một chút, thở dài nói: "Do trói buộc nhân quả, ta không có cách nào ra tay. Chuyện này do ngươi mà ra, lẽ ra do ngươi kết thúc."
Rồi sau đó, chỉ một cái, ngưng tụ thân thể của Lạc Vân Dã.
Lạc Vân Dã khinh thường cười một tiếng, lấy tốc độ nhanh nhất trở tay cầm Cổ Phù bút ra, đầu ngọn bút đ.â.m thật sâu vào n.g.ự.c của Hỗn Độn đại đế, đ.â.m nát tim của hắn ta.
Hỗn Độn đại đế cũng không kịp phản ứng, chỉ dừng trên không trung một giây, sau đó đột nhiên biến thành bụi bặm.
"Hàng giả." Lạc Vân Dã lạnh lùng phun ra hai chữ, lưu loát thu hồi Cổ Phù bút.
Đôi mắt của hắn giống như lại lấy được thần thái, lấp lánh rực rỡ, lúc nhìn nữ nhân giống nương tính cách cũng không khác gì nương, chẳng qua là huy động phù bút, giải quyết bất hạnh cho nàng.
Mặc dù ở chung không được bao lâu với Hỗn Độn đại đế, nhưng Lạc Vân Dã biết tác phong của người này phóng khoáng, lại có sự kiêu ngạo của cường giả, buồn vui gì đó đều phóng khoáng lộ ra ngoài.
Mà vị mới vừa rồi kia, cho dù đã cố gắng đóng vai, nhưng khí tức âm trầm trời sinh đều không thể thay đổi được.
Còn muốn đầu độc hắn g.i.ế.c Tiểu Ngư.
Đối với người có ý đồ xấu với Tiểu ngư, Lạc Vân Dã lựa chọn tiên hạ thủ vi cường.
Mặc kệ những chuyện xảy ra chỗ này là thật hay giả, hắn cũng sẽ không đi tổn thương Tiểu Ngư.
Nếu là thật, hắn và Tiểu Ngư sẽ tìm những phương pháp khác giúp nương thoát khỏi vận xui xẻo.
Hắn nhìn về phía nữ nhân xinh đẹp dịu dàng mỗi một đời đều chưa từng thử phản kháng, hơi híp trong mắt lại.
Trong trí nhớ của hắn, tính cách của nương, không chỉ có một mặt dịu dàng.
Thậm chí nương còn có thể dịu dàng g.i.ế.c người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận