Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng
Chương 305
Linh Tu nhận lấy sách, ngoài lỗ tai ửng đỏ ra, thì mặt mũi hết sức bình tĩnh nói tiếng cám ơn.
Tầm mắt Lạc Vân Dã bắt đầu mơ hồ chần chừ đi tới đi lui.
Hoa Hoa không quên trong tiểu đội còn có một đôi đạo lữ Võ công khác, hết sức quan tâm chạy qua, trịnh trọng đưa quyển [Thuật thân thể dai bền] cuối cùng giao cho Lạc Vân Dã.
Lạc Vân Dã há miệng.
Hoa Hoa cho rằng hắn muốn từ chối, xua tay, không mang theo chút ngại ngùng: "Ta biết, không cần phải nói, ngươi cần nó!"
Một câu nói, khiến cả tổ Võ công đỏ mặt.
Hoa Hoa chuồn nhanh, Lạc Vân Dã tùy tiện nhét quyển sách phỏng tay vào trong nhẫn trữ vật, đỏ mặt nhìn Ngu Tri Dao rồi mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, coi như chưa thấy gì.
Dưới cái nhìn chăm chú của Ngu Tri Dao, sắc mặt Lạc Vân Dã không kiềm chế được ngày càng đỏ.
Ngu Tri Dao đi qua sờ lên khuôn mặt phát hỏa giống như trái cà chua đỏ của hắn, sau đó sát lại gần nhỏ giọng nói một câu: "Hay là, nghiên cứu một chút đi?"
Lạc Vân Dã: "..."
Vì vậy, tổ Võ công hiếu học thẹn thùng cũng bắt đầu nghiên cứu thư tịch.
Ở nơi góc tường vắng vẻ, ai ai cũng cầm sách, trở thành một khung cảnh vô cùng hiếu học.
*
Bên kia, Thời Việt giả bệnh nằm trong tẩm điện, nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
Thiên Nhân cảnh Ma tu Bạch Quyền người choàng một cái áo khoác hắc y, xoay chiếc nhẫn long văn trong tay. Lão nhân tóc trắng dẫn đường phía trước, người phía sau từng bước một bước vào trong cung điện.
Kỷ Phù đã bưng thực án, ở trước giường hầu hạ tiểu điện hạ uống thuốc.
Bạch Quyền liếc nhìn chén thuốc đen xì xì kia, không chút lưu tình lạnh lùng nói: "Phế vật!"
"Còn để cái thứ bán ma kia lập kế ngắt vảy rồng, phí công dạy ngươi nhiều năm như vậy, còn không bằng dã chủng sinh ra ở bên ngoài."
Thời Việt nằm trên giường mặt không đổi sắc, lão nhân tóc trắng rũ mắt đứng ở một bên, hình như hai người rất quen thuộc chuyện này.
Bạch Quyền giận đến mức vung tay, một luồng ma khí làm chén thuốc đổ úp, Kỷ Phù bị dọa sợ đang kiềm chế tiếng hét chói tai sắp vọt ra khỏi cổ họng, liên tục cúi đầu lùi bước sang một bên.
Thật may lão gia gia kịp thời chỉ điểm qua, Kỷ Phù bắt chước dáng dấp của thị nữ giống như đúc.
Lúc này sự chú ý của Bạch Quyền cũng không ở trên người nàng ấy, chỉ nhìn chằm chằm thiếu niên nửa c.h.ế.t nửa sống trên giường bị quấn chặt trong chăn gấm, mùi thuốc nồng nặc từ trên người hắn ta truyền tới.
Dáng vẻ lãnh đạm của Thời Việt tựa như dù nói gì cũng không thể chọc được hắn, càng khiến Bạch Quyền lửa giận ngút trời.
"Ngày đó ở Nhạn Thành, ta để ngươi ngươi là vì lấy được tín nhiệm Nhân tộc, hóa ra là còn nhớ chút thân tình này?" Bạch Quyền giận dữ cười ngược lại: "Ngươi coi hắn là người thân, nhưng dã chủng quay đầu lại ngắt vảy rồng của ngươi! Nếu Phụ vương ngươi biết được sự tồn tại của dã loại kia, sẽ còn để ý đến đứa con trai phế vật là ngươi sao?"
Lời nói sắc bén chói tai, ngay cả Kỷ Phù cũng không thể nghe tiếp.
Sau khi Bạch Quyền cố ý kích thích, thì chậm giọng lại: "Thời Việt, tộc ma long cao quý chúng ta không cần tình cảm, do dự thiếu quyết đoán. Không có bất kỳ trợ lực nào, sẽ chỉ là liên lụy mà thôi. Nhìn xem Phụ vương ngươi, Mẫu hậu ngươi. Phụ vương ngươi tình cảm lãnh đạm, giờ đây tu vi ngày càng sâu không lường được. Lại nhìn sang mẫu hậu ngươi, cố chấp và tham lam với một thứ mây khói mờ ảo, sẽ chỉ nhận được kết cục buồn bực mà chết. Đây là điều nó nên nhận."
Thời Việt bị kích động phản ứng lại, hắn ta khàn giọng nói: "Mẫu hậu ta, không đáng bị như vậy."
Bạch Quyền coi như không nghe: "Trách nhiệm của nó chính là sinh ra ngươi. Mà chức trách của ngươi chính là làm tốt nhiệm vụ kế nhiệm vị trí Ma vương sau này, chớ có để cho dã chủng kia đoạt vị trí vốn nên thuộc về ngươi."
"Không phải dã loại." Thời Việt cắn răng phản bác: "Ca ca là con của cha."
Lão nhân tóc trắng nghe xong, lập tức cảm thấy không ổn.
Chỉ thấy, quả nhiên sắc mặt Bạch Quyền biến đổi, một luồng ma khí màu đen không biết từ đâu cắt một vết m.á.u thật dài trên má phải của Thời Việt: "Thật là phế vật!"
"Đại nhân, đừng nóng giận với tiểu điện hạ." Lão nhân tóc trắng vội vàng tiến lên: "Bệ hạ đã biết hết mọi chuyện, phái lão nô tới đây chính là muốn xử lý chuyện này của tiểu điện hạ."
Bạch Quyền vốn là muốn ép Thời Việt sử dụng thuật định vị huyết mạch, biết được Ma vương nhúng tay vào, cũng chỉ lui về phía sau một bước, mắt lạnh liếc lão: "Chuyện này, còn cần kính nhờ Thời tiền bối ngài, chớ có bỏ qua cho đám người hại Thời Việt."
Lão nhân tóc trắng khẽ vuốt cằm.
Tuy lão nhậm chức gia nô Ma vương, nhưng được ban cho họ Thời, đột phá tu vi tới Thiên Nhân cảnh. Ngay cả thế lực lớn như Bạch Quyền, cũng đành phải nhượng bộ ba phần.
Bạch Quyền phất tay áo, quay đầu nhìn Thời Việt giống như là đang nhìn một phế vật hết thuốc chữa: "Ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi."
Lúc này ngay cả thuốc trị thương cũng lười để lại, nhanh chóng rời đi.
Kỷ Phù đợi ở một bên, cúi đầu cố gắng làm một người tàng hình, hít thở có chút không thông.
Thời Việt đáng thương này từ nhỏ đến lớn đã phải trải qua cuộc sống bất hạnh thế này sao? Đãi ngộ còn kém xa không bằng đệ tử ngoại môn Vân Cảnh thánh địa bọn họ.
Nghe đi, đó là những lời mà ông ngoại có thể nói ra được sao?
Một công cụ đáng thương để tranh quyền đoạt lợi.
Từ nương hắn ta, đến hắn ta, đều là công cụ tranh quyền.
Quá thảm, thật là quá thảm.
Nàng ấy hơi ngước mắt liếc nhìn một cái.
Lão nhân tóc trắng đứng tại chỗ đợi một lúc thì mới lên tiếng, nói: "Xong rồi, được rồi."
Kỷ Phù vội vàng đặt chén thuốc cầm trong tay đặt bên cạnh thực án, chạy tới xem tình hình của Thời Việt.
Thời Việt xụ mặt nằm ở đó, tùy ý để vết thương bị rạch chậm rãi chảy m.á.u xuống cổ áo.
Kỷ Phù lấy khăn tay lau cho hắn ta, bôi thuốc mỡ.
"Không cần phiền toái như vậy." Thời Việt nói: "Năng lực hồi phục của tộc Ma long chúng ta rất mạnh, chút thương tích này sẽ sớm khỏi thôi."
Kỷ Phù mặc kệ hắn ta, tiếp tục bôi thuốc.
Lúc thoa đầy thuốc mỡ lên vết thương, nàng ấy còn sát lại gần khe khẽ thổi hai cái, khiến Thời Việt thấy hơi nhột, lúc đang chuẩn bị né tránh, thì nghe thấy nàng ấy nói: "Lúc ta còn bé thích ném đàn luyện tập cách không tiếp được đàn, là một Cầm Tu không núp phía sau người khác, cho nên số lần bị thương cũng nhiều hơn. Mỗi lần nương ta bôi thuốc cho ta, sẽ thổi thổi vết thương cho ta, nói làm như vậy sẽ khỏi nhanh hơn."
Thời Việt ừm một tiếng, lúc quay đầu đi,cười khẽ: "Nói như là bây giờ ngươi không dùng đàn đập đầu người ta nữa."
Kỷ Phù: ?
Lòng thương xót chân tình của nàng ấy đúng là đút cho chó ăn luôn rồi, à không đúng, đút cho rồng ăn rồi!
Lão nhân tóc trắng không quấy rầy bọn họ nữa, chỉ âm thầm lui ra ngoài, cũng là mở một mắt nhắm một mắt với đám tu sĩ Thiên Bảng xưng huynh gọi đệ với Ngân giáp Ma tu trong phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận