Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng

Chương 228


 
Ngu Tri Dao cũng mồi thêm lửa: "Ở Nhân tộc là thành hôn được rồi."
Thời Oánh cười nhìn đứa chắt cùng huyết mạch, trêu ghẹo nói: "Ồ? Vậy xem tuổi tác, Tiểu Vân và Tiểu Ngư cũng thành đôi thành cặp rồi nhỉ?"
Một câu thôi đã khiến cả hai người thẹn thùng mím môi.
Thời Oánh che miệng khẽ cười, đôi mắt sáng ngời hơi cong lên, dường như đến cả đôi hàng mi cong vút cũng tản ra chút tinh quang vụt vặt.
Đêm đó, Thời Oánh chỉ để lại cho bọn họ một câu "Ta sẽ suy nghĩ thật kỹ", đã bị Vân Diễn dắt ra khỏi điện.
Trên đường về Triều Hoa cung, Hoa Hoa vui đến nhảy chân sáo. Hắn ta kiêu ngạo dùng truyền âm nói: "Nếu không phải nhờ ta chủ động xuất kích, hiện giờ chúng ta đã bị cái tên Vân Diễn kia nghiền nát rồi. Ta chưa từng gặp ai vô liêm sỉ như thế!"
Mặt Linh Tu không cảm xúc, dường như là còn sống, lại như đã chết. Cái nhiệm vụ lịch luyện này, thực sự là hắn ta đã bỏ ra quá nhiều.
Nhóm võ công quậy nước thấy thế cũng không nhẫn tâm mà cố gắng động viên vài lần.
Ngu Tri Dao truyền âm hỏi: "Vẫn tiến hành theo kế hoạch chứ?"
"Tiến hành!" Linh Tu như người máy vừa được khởi động lại, hắn ta kiên định nói, "Ta có lòng tin."
Hoa Hoa kêu lên một tiếng: "Ta muốn nghiền nát hắn ta."
Hai người cực kỳ có ý chí chiến đấu, sau khi quay về liền vùi đầu nghiên cứ tiểu thuyết của hai tộc Nhân Ma để tổng kết kinh nghiệm.
Ví dụ như "Mười hành động dễ khiến nữ tử rung động nhất", "Mười khoảnh khắc dễ khiến nữ tử rơi vào lưới tình nhất", "Mười câu nói khiến nữ tử không thể kháng cự nổi" các thứ, tổng kết đến mấy trang giấy.
Hoa Hoa nói làm là làm, trực tiếp treo đèn đánh đêm, định thêu một đôi uyên ương nghịch nước dưới ánh nến lập lòe.
Ánh nến chiếu lên khuôn mặt khuôn mặt nhu hòa của hắn ta, tiếp theo chắc là bị đ.â.m kim vào tay, để lại một ít vệt máu, trăm đắng nghìn cay thêu ra một sản phẩm khéo léo tuyệt vời.
Trên đó hội tụ tất cả tâm huyết của hắn ta, Đại Ma vương thấy thì chắc chắn sẽ vô cùng cảm động.
Có điều lý tưởng thì đẹp đẽ, hiện thực lại rất bi thương.
Kim thì đ.â.m nhiều lần đó, thêu cũng thêu ra rồi đó.
Chỉ là cuối cùng uyên ương nghịch nước, bị hắn ta thêu thành hai con ngỗng mập đang đánh nhau.
Hoa Hoa nghĩ ngợi một chút, vẫn mang tấm vải thêu không được đúng cho lắm này đi làm thành túi thơm, dự định ngày mai đưa cho Đại Ma vương.
Linh Tu thì làm bánh ngọt, sau khi thất bại năm sáu lần, cuối cùng cũng làm ra một đĩa bánh tạm ổn, là món bánh nếp tối qua Thời Oánh ăn nhiều hơn vài miếng.
Sau khi Kỷ Phù kéo Thời Lưu đã say bí tỉ trở về, sáu người mở một cuộc họp bí mật, chia sẻ tin tức cho nhau xong thì tiếp tục lặng lẽ hành động.
Sáng sớm lúc Hoa Hoa và Linh Tu đến tìm Thời Oánh, chỉ gặp Vân Diễn lười biếng đi từ bên trong tẩm điện ra.
Vân Diễn chỉnh chỉnh cổ áo, để lộ ra mấy dấu đỏ mờ ám, hắn ta dạt dào hứng thú nhìn hai người.
Lúc đi ngang qua bọn họ, đột nhiên khẽ nói: "Thật ra các ngươi cũng không thích bệ hạ đúng chứ?"
Vân Diễn chính là vì thăm dò các phản ứng nhỏ của bọn họ, giờ phút này hắn ta phát hiện quả nhiên hô hấp của hai người có chút loạn, hắn ta hơi cong cánh môi hoa đào.
Hắn ta vỗ vai Linh Tu: "Thật ra ta không ngại thêm vài người cùng ta hầu hạ bệ hạ, chẳng qua ta muốn bệ hạ có trong mình đứa con của ta trước. Vậy nên các ngươi phải chờ đã."
Linh Tu hất tay gã ra.
"Tiền bối, dựa vào cái gì mà ngài trước chứ?"
"Đương nhiên là vì huyết mạch của ta cường đại hơn, đứa con có huyết mạch Nhân Ma cũng sẽ cường đại hơn." Giọng Vân Diễn vang vọng trong đầu Linh Tu.
Linh Tu nheo mắt, hắn ta cũng bình tĩnh truyền âm nói: "Hẳn là huyết mạch của ta cũng có thể. Chẳng qua là tiền bối tu luyện nhiều hơn ta vài chục năm, đợi ta bằng tuổi tiền bối, thể nào chẳng có được tu vi của ngài bây giờ."
Vân Diễn thấy hắn ta nói chắc nịch như thế bèn cho rằng mục đích của hắn ta và mình giống nhau.
"Tiểu hữu đừng vội, sau khi bệ hạ sinh cho ta một đứa con rồi sẽ sinh cho ngươi một đứa. Ta đồng ý sẽ đưa con của ngươi về Vân Cảnh thánh địa, dùng tài nguyên tốt nhất bồi dưỡng nó, thế nào?" Vân Diễn mỉm cười truyền âm.
"Vân Cảnh thánh địa?" Linh Tu cao ngạo: "Ta chính là người của Vân Cảnh thánh địa, còn cần ngài giúp?"
"Hửm?" Vân Diễn tỉ mỉ quan sát Linh Tu một lượt: "Ở độ tuổi và tu vi này, nếu là đệ tử của Vân Cảnh thánh địa, há có thể là loại vô danh tiểu tốt? Vì sao trước giờ ta chưa từng gặp ngươi?"
"Ta cũng chưa bao giờ gặp tiền bối." Linh Tu nói, "Ta có ngọc bài có thể chứng minh thân phận, tiền bối có không?"
Vân Diễn lưu loát ném ngọc bài của mình cho hắn ta.
Linh Tu cũng ném ngọc bài của mình cho gã.
Sau đó trong mắt hai người ánh lên sự kinh ngạc.
"Ngọc bài này của ngươi dù không quá tương đồng với khí tức của ta, nhưng quả thực là từ Vân Cảnh thánh địa." Vân Diễn truyền âm còn chưa xong, sau lưng liền vang lên tiếng nói lười nhác của thiếu nữ: "Vân Diễn... Còn có Hoa Hoa và Linh Tu à."
Vân Diễn nhét ngọc bài vào trong tay áo, quay lại đến đỡ người thiếu nữ đang mệt mỏi: "Bệ hạ, ta vẫn đang ở ngoài này mà, sao lại không gọi ta?"
"Sao chàng dậy sớm thế?"
"Định chuẩn bị một ít dược thiện để bệ hạ bồi bổ thân thể." Vân Diễn cười kề vào tai nàng ấy nói nhỏ.
Thiếu nữ đánh nhẹ gã một cái, để lộ chuỗi vòng Hắc ma thạch ở cổ tay.
Linh Tu đã từng nghe về truyền thuyết Hắc ma thạch từ chỗ Thời Lưu, nghe nói chỉ khi thực sự yêu mới có thể mang về, đưa Hắc ma thạch cho người trong lòng kia, hắc ma thạch sẽ trở nên mát mẻ
Ngược lại nếu đưa cho người khác, Hắc ma thạch sẽ vô cùng nóng, đến mức cháy da cháy thịt.
Nhìn vòng tay Hắc ma thạch trên cổ tay Thời Oánh, ánh mắt Linh Tu dần trở nên phức tạp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận