Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng

Chương 70


 
Ngu Tri Dao lại bị đứa trẻ ngọt ngào ngốc nghếch này làm cho tim mềm nhũn, nàng giơ tay lên xoa xoa mái tóc mềm mại của nhóc: "Mặc dù phù trừ tà có thể bảo vệ bình an, nhưng bị thương vẫn phải bôi thuốc cầm máu. Dùng cả phù triện và bôi thuốc, như vậy sẽ khỏi nhanh hơn."
 
Lạc Vân Dã cảm thấy nàng nói có lý, vì vậy gật đầu.
 
Ngu Tri Dao cắt trái dưa hấu tròn thành hai nửa, dưa hấu rất đỏ, còn lộ ra một cổ khí lạnh khi ngâm vào nước giếng.
 
Ngu Tri Dao có chút thèm ăn, chỉ là vẫn quyết định đưa tiểu nam hài về nhà trước. Nàng lại cắt hai miếng dưa hấu, bỏ vào trong giỏ, dùng vải bông màu đen sạch sẽ đắp lại. Một tay nhấc giỏ, một tay ôm lấy tiểu nam hài đi ra ngoài.
 
Vốn dĩ Lạc Vân Dã không muốn nàng ôm, nhưng công lực uy vũ của cây chổi mà Ngu Tri Dao cầm kia không chỉ đánh đám trẻ con đầu gấu kêu cha gọi mẹ, mà cũng làm cho Lạc Vân Dã kinh sợ không dám lộn xộn.
 
Mặc dù nhóc thường xuyên bị thương, nhưng nhóc không hề muốn bị đánh.
 
Vì vậy đứa trẻ ngoan ngoãn vùi trong lòng của Ngu Tri Dao, chỉ đường về nhà cho nàng.
 
Nhà của Lạc Vân Dã cách không xa, nằm ở căn nhà xéo đối diện với nhà của Ngu Tri Dao. Vừa nãy nhóc chính là muốn về nhà, chẳng qua là đột nhiên bị Ngu Tri Dao nhấc lên vai...
 
Ánh mắt của Lạc Vân Dã có chút mê mang, nhóc không biết vị đại tỷ tỷ ngốc thường cùng mọi người ức h.i.ế.p mình này tại sao hôm nay lại bảo vệ mình, hơn nữa tỷ tỷ ngốc hình như cũng không ngốc nữa?
 
Ngu Tri Dao một đường bước tới trước sân nhà Lạc Vân Dã, mới vừa nhìn thấy phía trên dán đầy phù triện màu vàng, tiểu nam hài trong n.g.ự.c đã giơ cái tay nhỏ đẩy cửa ra.
 
Két một tiếng.
 
Tiểu nam hài dùng giọng sữa giải thích với nàng: "Nhị Nựu tỷ, đây là phù triện phòng ngự mà nương ta đặc biệt vẽ, chỉ có ta và nương mới có thể mở cửa."
 
Ngu Tri Dao gật đầu, sau khi tiến vào thì đóng cửa lại.
 
Trong sân có một nữ tử mặc váy trắng dung mạo xinh đẹp đang ngồi, nàng ấy ngồi ở chỗ đó, bàn tay đang cầm một xuyến huyết châu, từng viên châu đỏ thẫm như m.á.u đang được nàng vuốt ve tỉ mỉ.
 
Lạc Vân Dã nói: "Nương, ta về rồi."
 
"Tiểu Vân về rồi." Lạc Lăng nghe được âm thanh, quay đầu, cười ôn nhu với nhóc.
 
Nụ cười kia giống như trước kia, ôn nhu xinh đẹp. So với sự yếu ớt của đóa hoa mềm mại trước kia, Lạc Lăng hôm nay, càng nhiều thêm một phần kiên cường bền bỉ sau khi trải qua mưa gió.
 
Không nghĩ tới lần này con trai nhà mình là được một cô nương xa lạ ôm về, trong con ngươi của Lạc Lăng thoáng qua vẻ kinh ngạc, nàng đeo chuỗi huyết châu màu đỏ lên, đứng dậy đi tới, dịu dàng nói: "Xin hỏi vị cô nương này là?"
 
Ngu Tri Dao thả đứa bé trong lòng mình xuống, vô cùng tự nhiên giới thiệu bản thân: "Chào A Lăng tỷ tỷ, ta là Điền Nhị Nựu, ở xéo đối diện nhà tỷ. Hôm nay ta thức dậy ngồi ở bên ngoài, thấy có một đám trẻ con đang ức h.i.ế.p Tiểu Vân, liền ra tay dạy dỗ bọn chúng một trận. Trán của Tiểu Vân bị bọn chúng đập bị thương, trong nhà ta không có thuốc cầm máu, cho nên ôm nhóc về nhà bôi thuốc trước."
 
"Cảm ơn ngươi nha Nhị Nựu." Nụ cười của Lạc Lăng càng ôn nhu, đôi mắt xinh đẹp của nàng cong lên, cầm ra hai cái phù triện riêng biệt dán vào vết thương trên trán và người của Lạc Vân Dã.
 
"Đây là bùa cầm m.á.u và bùa ngoại thương, vết thương của Tiểu Vân hai ngày nữa liền khỏi rồi." Lạc Lăng cúi đầu sờ đầu Lạc Vân Dã một cái, ngẩng mặt lên nói với Ngu Tri Dao: "Nếu Nhị Nựu cô nương không ngại, thì ở lại ăn bữa cơm nhạt đi."
 
Ngu Tri Dao suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Hôm nay e rằng không được. Nương của ta ở nhà làm thức ăn xong rồi. Ta đã đi một lúc lâu, phải nhanh chóng trở về. Nếu bà ấy không tìm được ta ở xung quanh, thì sẽ sốt ruột."
 
"Cũng được. Vậy ngày khác ta xuống núi bán chút phù triện, mua chút nguyên liệu nấu ăn thượng hạng, lại mời Nhị Nựu cô nương tới nhà ăn bữa cơm." Lạc Lăng cười nói.
 
Ngu Tri Dao vừa nghe thấy nguyên liệu nấu ăn thượng hạng, không có chút do dự, trực tiếp gật đầu đồng ý: “Được."
 
Nàng biểu hiện quá thẳng thắn, nụ cười trên mặt của Lạc Lăng cũng càng chân thành.
 
Trước khi đi, Ngu Tri Dao lấy ra dưa hấu mình mang tới. Lạc Lăng nhân lúc nàng không chú ý, len lén cầm một tấm bùa cầm m.á.u một tấm bùa trị thương cùng một tấm bùa trừ tà nhét vào trong giỏ.
 
Người phàm không có linh khí, không có cách nào để sử dụng phù triện. Nhưng phù triện do người có linh thể trời sinh, sau khi phù ấn được kích thích, trong vòng bảy ngày cũng có thể để cho người phàm sử dụng tùy lúc.
 
*
 
Sau khi Ngu Tri Dao rời đi, Lặc Lăng cầm một cái chén và một cái một muỗng từ trong nhà bếp ra, múc từng muỗng thịt dưa hấu đỏ ra bỏ vào trong chén.
 
Sau khi đựng đầy chén, Lạc Lăng ôm lấy con trai nhà mình, nhét cái muỗng vào trong tay nhóc, sờ đầu nhóc một cái, hỏi: "Hôm nay Tiểu Vân của chúng ta chơi thế nào?"
 
"Hôm nay vốn dĩ có chút không vui." Lạc Vân Dã cầm cái muỗng múc một miếng dưa hấu nhét vào trong miệng, lông mi đen vừa dài vừa dày chớp chớp, hai bên quai hàm trắng như tuyết bị nhét phồng lên, giống như là một con chuột hamster bị nhét đầy thức ăn.
 
Nhóc ăn xong miệng dưa hấu mát lạnh kia, mùi vị ngọt lịm, tựa như đi thẳng vào lòng. Lúc này Lạc Vân Dã mới nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nghiêm túc nói: "Chỉ là lúc này, ăn xong dưa hấu của Nhị Nựu tỷ, ta lại có một chút vui vẻ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận