Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng
Chương 290
"Ông trời ơi! Đất mẹ ơi! Liệu có còn vương pháp hay không? Vì sao bọn họ đều có thân phận? Ta không có!" Hắn ta giống như vô cùng đau đớn, nắm chặt chỗ áo trước n.g.ự.c rống lên: "Làm ơn đi, có c.h.ế.t cũng c.h.ế.t vinh một chút không được sao?"
Mọi người: "..."
Chút cảm xúc nghẹn ngào nơi đáy mắt Thời Việt đã trực tiếp bị một màn này của Hoa Hoa đập tan hết.
Lão nhân cũng bị chọc cho bật cười: "Tiểu đạo hữu không cần phải lo lắng, bệ hạ cũng không định lấy mạng mọi người. Nếu bệ hạ muốn động thủ thì đã động thủ từ lúc mọi người rơi vào Ma vực rồi."
Thời Việt nghe thế thì không nhịn được mà nhíu mày.
Quả đúng như thế, Phụ vương biết được vị trí cụ thể của hắn ta và ca ca. Chỉ cần tỉ mỉ căn dặn đám Ma tướng, liền có thể tạo thành phiền phức cực lớn đối với bọn họ.
Hoa Hoa hừ một tiếng: "Vậy cũng có thể là do gã muốn chơi trò mèo vờn chuột, trước tiên cứ chơi đùa đã, sau đó đợi bọn họ rã rời mới kết liễu!"
"Các vị chớ hoảng. Lần này Ma vương bệ hạ chỉ truyền gọi một mình tiểu điện hạ, các vị có thể cùng tiểu điện hạ về Ma vương thành, nghỉ ngơi ở phủ của tiểu điện hạ vài hôm." Lão nhân cười híp mắt nói: "Chẳng phải chỉ cần các vị tiểu hữu muốn ra khỏi Ma vực, cuối cùng cũng đều phải đến Ma vương thành sao? Ở trong phủ của tiểu điện hạ an toàn hơn."
Giá trị vũ lực của lão nhân cộng thêm việc đe dọa bắt bí khiến tiểu đội sáu người phải tiến hành họp nội bộ, sau khi lập kết giới liền tập hợp lại thảo luận nhỏ với nhau.
Lão nhân cũng không quấy rầy sáu người, chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ chờ.
Một lát sau, sáu người kết thúc cuộc thảo luận.
Vẻ mặt Ngu Tri Dao rất bình tĩnh, khiến lão nhân đột nhiên có cảm giác nàng sẽ từ chối.
Chỉ thấy đôi môi đỏ của nàng khẽ mở: "Con đường này có đồ ăn ngon không?"
Lão nhân đờ người một lúc rồi gật đầu.
"Có rượu ngon để uống không?"
Lão nhân tiếp tục gật đầu.
"Có pháp khí di chuyển cho thoải mái không?"
Lão nhân cười: "Dĩ nhiên là có rồi. Đón tiểu điện hạ và bạn bè về, tất nhiên là dùng tám con ma loan điểu mà chỉ những quý tộc hoàng thất được dùng để kéo xe, đi trên mây như trên đất phẳng, tuyệt đối không xóc nảy chút nào."
Ngu Tri Dao phất tay: "Vậy đi thôi."
Tất cả mọi người đều không có ý kiến gì, bình thản chờ hưởng thụ đãi ngộ cao cấp nhất của hoàng thất Ma vực.
Chỉ thấy lão nhân ngẩng đầu huýt sáo mấy cái, ước chừng vài giây sau đó liền có tám con ma loan điểu lớn với bộ lông đen mượt kéo một chiếc xe ngựa lông chim màu trắng, cất giọng hót vang trên không trung rồi lao xuống.
Con ma loan điểu đứng đầu hàng, đỉnh đầu có mào màu xanh biếc, nó khẽ kêu vài tiếng rồi hạ chiếc đầu cao ngạo xuống trước mặt Ngu Tri Dao.
Ngu Tri Dao sờ đầu nó.
Ma loan điểu vui sướng kêu vài tiếng.
Sau đó những con ma loan điểu khác cũng nhao nhao chạy lên, đứng trước mặt Ngu Tri Dao tỏ vẻ muốn được xoa.
Lạc Vân Dã cũng muốn sờ, ai ngờ lại bị con ma loan điểu mào xanh kia né tránh, trong đôi mắt to bằng hạt đậu hiện lên sự ghét bỏ.
Lạc Vân Dã: "..."
Ai ngờ Ngu Tri Dao trực tiếp nắm tay Lạc Vân Dã, cùng vuốt ve con ma loan điểu kia.
Ma loan điểu vui sướng nhìn Ngu Tri Dao, lại ghét bỏ nhìn Lạc Vân Dã một cái, khác biệt cực lớn. Có điều vì có Ngu Tri Dao, nó cũng không né tránh.
Ngoại trừ Thời Việt, những người còn lại cũng đều muốn sờ lên bộ lông mềm mượt của đám ma loan điểu.
Lão nhân đứng phía trước nhìn Ngu Tri Dao, ánh mắt lộ ra chút ngạc nhiên.
Loài ma loan điểu này trời sinh cao ngạo, đến nay cũng chỉ nghe lời bệ hạ, chưa từng dễ dàng cúi đầu trước những Ma tộc khác, càng không thể nào cúi đầu trước Nhân tộc, rốt cuộc nữ tu Nhân tộc này có lai lịch thế nào?
Thảo nào bệ hạ không ra lệnh cho Ma tướng trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ.
Có điều bệ hạ không g.i.ế.c bọn họ, nhưng lại hạ lệnh cho rất nhiều Ma tướng tiến vào lòng Ma vực vây quét tu sĩ Thiên Bảng, cũng không đề cập đến vị trí này, không biết là vì lý do gì?
Lão nhân không dám đoán thánh tâm, lão bước tới ôn hòa nói: "tiểu điện hạ, các vị tiểu hữu, có thể đi rồi."
Sáu người cũng không trì hoãn nữa, ngồi lên xe ngựa phía sau ma loan điểu.
Tám con ma loan điểu cất giọng hót vang, lúc kéo xe ngựa bay lên, người đi đường vốn bất động ở Diễm thành cũng khôi phục lại bình thường.
Có đám Ma tu theo đám người Ngu Tri Dao ra ngoài, sau khi có thể cử động trở lại, trông thấy cảnh này, mặt mũi ngờ nghệch hết cả ra.
Trời ạ!
Đổ thần vừa xuất thế, thế mà đã kinh động đến hoàng tộc tôn quý nhất dùng tám con ma loan điểu đến mời rồi!
Con gà bệnh của Nhân tộc Yêu tộc - Đổ thần cá chép đỏ cá chép đen nào có được đãi ngộ hơn người như thế, đổ thần của Ma vực bọn họ vừa xuất hiện, ai dám tranh phong?!
Ma tu vừa kích động, trong nháy mắt liền lan truyền chuyện này khắp các sòng bạc lớn nhỏ.
Thế là, bên trong mảng Thiên địa huyền huyễn của kính linh thông, nhóm Ma tu có tế bào nghệ thuật bắt đầu sáng tác với số lượng lớn, cái gì mà , , chắc chắn nghiền nát cá chép đỏ cá chép đen đang nổi tiếng kia!
Cá chép vàng ngân của Ma vực bọn họ mới là trâu bò nhất!
Mặc dù trong thành ở Ma vực cấm bay, nhưng nếu là xe ngựa của hoàng tộc thì không cần phải theo quy tắc.
Thế nên tiểu đội trừ ma sáu người bay thẳng một mạch, lão nhân thì cưỡi một trong số ma loan điểu, cũng không quấy rầy bọn họ.
Tám con ma loan điểu kéo một chiếc xe ngựa không lớn, nhưng bên trong lại là một không gian khác hoàn toàn. Đi vào bên trong còn có hai căn phòng, có thể dùng để nghỉ ngơi, thậm chí ngay cả đồ ăn cũng đã được chuẩn bị.
Sau khi Ngu Tri Dao kiểm tra hết thức ăn ở trong, liền cầm ra ngoài đi mở cửa cho thoáng khí.
Mọi người vẫn chưa tháo mặt nạ, chỉ vừa ăn bánh ngọt vừa ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Tất cả đều là tu sĩ, cho dù là cách mấy tầng mây, cũng có thể nhìn thấy loáng thoáng phong cảnh bên dưới.
Tu vi càng cao thì thấy càng rõ.
Ngu Tri Dao có thể nhìn rõ mồn một từng mảng hoang mạc ở Ma vực, ngoại trừ một vài tòa Ma thành mà bọn họ lướt ngang, phần lớn địa phương đều có khí hậu vô cùng khắc nghiệt.
Sắc vàng trải dài vô tận.
Cảnh tượng này, nếu đặt vào địa bàn của Nhân tộc Yêu tộc ở Vân giới, chính là vụ mùa bội thu. Nhưng ở chốn Ma vực này, chỉ có cát vàng ngập trời.
Ngu Tri Dao cảm thấy, nếu lòng đất ẩm ướt hôi thối lại chật hẹp này có người ở, có lẽ rất nhiều Ma tu đã chuyển đi rồi.
Nàng thở dài, lấy kính Linh thông ra, xem vị đại lão Đan đạo kia đã trả lời nàng hay chưa.
Sau đó nàng ngạc nhiên phát hiện ra góc dưới bên phải kính Linh thông có một dòng nhắc nhở nho nhỏ màu đỏ, nàng nhấn vào, liền đi đến bên trong đề tài riêng của đại lão.
[Sinh mệnh không ngừng, luyện đan không dừng: Nhân tộc của ta cùng tiền bối Yêu tộc đã từng phát hiện tốc độ sinh sôi nhanh chóng của Ma vật cấp thấp, cũng từng thử luyện chế đan dược có khả năng ức chế chúng sinh sôi. Có điều cuối cùng thất bại.
Các tiền bối đều cho rằng không có cách nào ngăn cản được sự sinh sôi của Ma vật, bèn đổi hướng muốn tiêu diệt cả Ma tộc, cắt đứt hoàn toàn căn nguyên của nó. Sau khi Yêu tộc từ bỏ luyện đan, lại tìm kiếm phương pháp để tam tộc có thể chung sống hòa bình như trước.
Ta vẫn luôn âm thầm thử nghiệm, trước mắt chỉ luyện ra bán thành phẩm, vẫn chưa biết hiệu quả ra sao. Đợi các ngươi trở về, có lẽ có thể thảo luận một số thứ.]
Thấy đại lão trả lời, Ngu Tri Dao còn có chút thụ sủng nhược kinh, đại lão lại muốn thảo luận Đan đạo với nàng?!*
Bạn cần đăng nhập để bình luận