Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng

Chương 154


 
Cùng nhau đi đến hiện tại, Ngu Tri Dao biết Lạc Vân Dã có bao nhiêu nghèo, thậm chí lúc mình bị thương Lạc Vân Dã cũng không nỡ ăn đan dược.
 
Như vậy một viên đan dược trị thương tứ phẩm, đái khái chính là vật phẩm đắt duy nhất mà hắn có thể lấy ra.
 
Ngu Tri Dao đang muốn nói gì đó, lúc này trên thủy kính đã hiện đến trận thi đấu thứ chín, xuất hiện số thứ tự của Ngu Tri Dao và đối thủ số 82.
 
"Đến lượt ta rồi." Ngu Tri Dao nói xong, còn không quên nói với Lạc Vân Dã: "Tiểu Vân nhanh đi đặt cho ta thắng! Còn có hai người các ngươi, muốn kiếm linh thạch thì đặt ta thắng."
 
Lạc Vân Dã cười đồng ý: "Được."
 
Đối thủ xứng đôi trên đại đấu trường là ngẫu nhiên, cũng không ai biết đối thủ tiếp theo của mình là ai, là mạnh hay yếu.
 
Nếu trong sân không địch lại, có thể trực tiếp nhận thua. Nếu không nhận thua, cuối cùng là sinh tử do mệnh.
 
Hậu đài cũng có chỗ đặt thắng thua.
 
Ngu Tri Dao là một đấu giả mới của đại đấu trường, dưới tình huống tỷ lệ thắng của đối phương không thấp, tỷ lệ bồi thắng sẽ là 1: 2.
 
Lạc Vân Dã đặt mười vạn linh thạch hạ phẩm cho Ngu Tri Dao thắng.
 
Thời Việt trực tiếp đặt một trăm vạn linh thạch hạ phẩm.
 
Theo niên áo bông đi theo đặt một vạn linh thạch hạ phẩm, chủ yếu là góp vui.
 
"Ca ca." Thời Việt thấy Lạc Vân Dã chỉ đặt có mười vạn linh thạch, lập tức từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một tấm thẻ hắc tinh: "Cho ca ca."
 
Lạc Vân Dã: "... Không cần, tự ngươi giữ đi."
 
Thời Việt ủ rũ cúi đầu ồ một tiếng.
 
"Ca ca." Thiếu niên áo hoa cũng đi theo gọi Lạc Vân Dã là ca ca, điên cuồng nói lời hay cho Thời Việt: "Mặc dù Bạch Vũ của chúng ta có chút điên, nhưng làm người không tệ lắm, ngươi có muốn suy nghĩ đến chuyện mang hắn về nhà không?"
 
Trong mắt Thời Việt tràn đầy mong đợi.
 
Lạc Vân Dã không trả lời, chỉ chăm chú nhìn vào hình ảnh trên đài thi đấu trên thủy kính.
 
Thiếu niên áo hoa không được đáp lại, lập tức tiến tới nói chuyện với Thời Việt: "Bạch Vũ, ca ca của ngươi thật là lạnh lùng nha."
 
Thời Việt: "Không được nói xấu ca ca của ta!"
 
Hoa Hoa cạn lời: "Ca ca của ngươi cũng không quan tâm ngươi, ngươi còn giúp hắn nói chuyện."
 
Thời Việt: "Dù như vậy cũng không được nói xấu ca ca của ta!"
 
Hai con gà tiểu học bắt đầu ở một bên cãi nhau.
 
Lạc Vân Dã không biết nên bày ra vẻ mặt gì, hắn nhìn Ngu Tri Dao bên trong thủy kính, tâm trạng hỗn loạn trong lòng đột nhiên trở nên bình tĩnh.
 
Trên đài so đấu.
 
Ngu Tri Dao mới vừa lên đài đã không ngừng gọi Tiểu Ngư kiếm, muốn để cho nó tự đánh, ai biết thanh kiếm này chỉ thích châu châu nhỏ, diễn một màn đình công cho nàng xem.
 
Cũng may lúc này đối thủ chỉ là một Khai Thiên cảnh sơ kỳ, hơn nữa còn là một Phù tu yểu điệu, vì vậy nàng trực tiếp tiên hạ thủ vi cường, rút đại đao ra, đuổi Phù tu kia chạy.
 
Nếu là bình thường gặp Phù tu là đấu giả, trước hết tu sĩ Vân giới sẽ để cho đối phương thi triển chiêu thức trước, nào giống như Ngu Tri Dao vừa lên đã đuổi đánh người ta.
 
Phù tu bị đuổi đánh đến giậm chân, tóc còn bị lưỡi đao cắt bay mấy sợi, bị sợ đến mức hoàn toàn không đọc ra nổi thần chú. Phù triện nắm trong tay còn chưa có chuyển vận linh khí, đã bị c.h.é.m mất một nửa.
 
Phù tu sắp khóc rồi.
 
Hắn ta hoảng đến mức nhảy xuống đài, sau đó quay đầu tố cáo Ngu Tri Dao: "Ngươi không nói võ đức!"
 
Ngu Tri Dao thản nhiên thu hồi lại đại đao, nghi ngờ nói: "Đại đấu trường có quy định có võ đức sao?"
 
Trên khán đài mọi người cười to ha ha, còn có người cao giọng nói sang: "Tiểu cô nương, không có quy định---"
 
Mặc dù không có... Nhưng... Thật đáng ghét!
 
Phù tu cảm giác mình bị chọc cho tức giận bỏ mình.
 
Sau khi người phụ trách tuyên bố thắng thua, Ngu Tri Dao đi xuống đài vui vẻ nhận linh thạch.
 
Thắng một trận sẽ có một ngàn linh thạch hạ phẩm làm phần thưởng.
 
Sau khi thắng mười trận, sẽ có thể nhận được phần thưởng một vạn linh thạch.
 
Giống như Bá vương thường thắng có tên ra sân thi đấu, thắng một lần chính là mười ngàn linh thạch hạ phẩm, Bá chủ chính là hai chục ngàn linh thạch hạ phẩm.
 
Lúc Ngu Tri Dao đi xuống, trận thứ mười là Lạc Vân Dã.
 
Trước khi đi, hắn đưa thẻ bạch tinh cho nàng: "Mới vừa đặt mười vạn, thắng được mười vạn."
 
"Tiểu Vân thật giỏi!" Ngu Tri Dao cười híp mắt: "Lúc này ta cũng sẽ đặt Tiểu Vân thắng. Chẳng qua chúng ta có linh thạch, thua rồi cũng không sao, trực tiếp nhảy đài."
 
"Ca ca cũng thi đấu?" Thời Việt lo lắng nói: "Ta thay ca ca!"
 
Lạc Vân Dã không để ý đến hắn ta, từng bước đi lên đài.
 
"Yên tâm! Không cần lo lắng, Tiểu Vân của chúng ta rất lợi hại!" Ngu Tri Dao vừa nói vừa đập một trăm vạn linh thạch hạ phẩm vào Lạc Vân Dã thắng.
 
Thiếu niên áo hoa đặt mười vạn linh thạch hạ phẩm.
 
Thời Việt trực tiếp đặt một ngàn vạn linh thạch hạ phẩm.
 
Ngu Tri Dao: "..."
 
Giỏi lắm, người bên cạnh ta đều là phú ông ngàn vạn?
 
Nhiều phú ông ngàn vạn như vậy, lại thêm nàng nữa thì như thế nào!
 
Giọng nói của Thời Việt rất vang, nói năng rất có khí phách: "Ca ca nhất định thắng!"
 
Lúc này Ngu Tri Dao lưu ý đến tỷ lệ bồi thắng là 1: 8, nàng vội vàng liếc nhìn đối thủ của Lạc Vân Dã, từ bên kia đi ra vậy mà lại là một vị Phá Hư cảnh...
 
Sắc mặt nàng hơi thay đổi, thừa dịp so đấu còn chưa bắt đầu, suy nghĩ đến giọng nói có lực vang tốt của Thời Việt mới vừa rồi, nhanh chóng sắp xếp: "Đi đi đi, chúng ta đi đến bên cạnh cổ vũ cho Tiểu Vân."
 
Thời Việt nghi ngờ: "Cổ vũ?"
 
"Chính là khích lệ cho hắn, để hắn có thể thắng. Giống như loại hô ca ca giỏi nhất vậy đó, ca ca của ngươi nhất định thắng." Thậm chí Ngu Tri Dao còn lấy ra một tấm ván gỗ trong nhẫn trữ vật, vung bút lông màu đen lên ghi bốn chữ "Tiểu Vân tất thắng".
 
Cho tới bây giờ thiếu niên áo hoa chưa từng tham gia chuyện nào náo nhiệt như vậy, nghe xong lời của Ngu Tri Dao , hắn ta lập tức rút ra một tấm lệnh bài, nói: "Đi theo ta, phía trên ta có người, chúng ta đi tới bên cạnh người phụ trách cổ vũ cho ca ca."
 
Vì vậy ba người khẽ khàng từ một con đường khác của phía sau hậu đài đi thẳng đến dưới đài của đài thi đấu bầu dục ở bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận