Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng
Chương 354
Phía Bắc Hỗn Độn giới.
Thời Việt đi vào cánh đồng tuyết mờ mịt, thất thỉu đạp lên tuyết đọng.
Xa xa nhìn lại, nơi này hình như không có bất kỳ dấu vết tồn tại của sinh linh nào.
Bởi vì lực lượng huyết mạch trong cơ thể, hắn ta có thể cảm ứng được vị trí lúc này của Lạc Vân Dã, chẳng qua vị trí kia cách hắn ta quá mức xa xôi.
Cánh đồng tuyết thiếu thốn linh khí, Thời Việt vô cùng cảnh giác đối với chỗ xa lạ này, hắn ta không lấy trường đao ra, chỉ tiết kiệm linh khí đi nhanh trong nơi tràn ngập tuyết.
Một đường nhằm về phía vị trí Lạc Vân Dã đi đến.
Thời Việt là ma long, vốn không sợ lạnh. Chỉ là tuyết này không giống như bình thường, vừa vào đêm bông tuyết màu trắng bay đầy trời.
Lần đầu tiên hắn ta cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Không chỉ có như vậy, những sinh linh ẩn sâu bên trong động tuyết cũng chui ra ngoài, muốn đi săn, cảm nhận khí tức xa lạ của Thời Việt, lập tức gọi đồng bạn, đồng loạt công kích hắn ta.
Tất cả gấu tuyết khổng lồ đều xông đến, Thời Việt gọi trường đao màu đen ra, ánh trăng bị bóng đêm bao phủ, nhưng cặp mắt kia lại sáng ngờ lẫm liệt.
Hắn ta không hao phí quá nhiều linh khí, cầm đao liều c.h.ế.t xông lên bầy gấu tuyết, bằng vào đao pháp thành thạo và thân hình như quỷ ảnh, nháy mắt lưỡi đao đã dính máu.
Những thứ này đều là gấu tuyết cấp thấp, khí lực rất lớn, nhưng tộc độ chậm, rất khó né tránh trường đao.
Mỗi một con gấu tuyết ngã xuống, cũng sẽ nhanh chóng tiêu tán, biến thành vô số điểm sáng. Từ bên trong ngưng tụ ra một viên quang cầu chứa lực lượng linh hồn, bay vào trong cơ thể của Thời Việt.
Giải quyết xong gấu tuyết, tóc mai của Thời Việt đã hơi ướt, hắn ta nhíu mày, dùng mũi đao chống trên mặt tuyết, miệng thở ra khí trắng.
Đợi cho khí tức rối loạn trong cơ thể lại khôi phục bình thường, Thời Việt cho mình một thuật thanh tẩy, vẻ mặt không thả lỏng, trái lại càng cảnh giác.
Cánh đồng tuyết tuyết bay đầy này, làm cho ma long là hắn ta biến thành người phàm cảm nhận được lạnh ấm.
Còn chưa chờ hắn ta thu đao đi tới trước mấy bước, rất nhanh, lại đến một đám rắn tuyết, còn khó dây dưa hơn cả gấu tuyết.
Thời Việt không ngừng giơ đao, thu hoạch sinh mệnh của đám rắn tuyết này. Cũng lại hấp thụ được quan cầu lực lượng linh hồn.
Đêm đầu tiên ở cánh đồng tuyết, gần như hắn ta không dừng lại việc giơ đao lên, m.á.u tươi chảy dọc theo mũi đao.
Trận chiến này kéo dàiđến khi chân trời lộ ra ánh sáng vàng nhạt mới dừng lại.
Thiếu niên áo trắng chống trường đao, cả người ướt đẫm, đồ lót dán chặt vào da, tóc mái ướt đẫm ngăn cảm tầm mắt, mô hôi dọc theo cằm nhỏ xuống.
Hắn thở ra một ngụm trọc khí, sau khi đơn giản cho mình một thuật thanh tẩy, nuốt một viên đan dược khôi phục linh khí, lại đi tới một nơi sạch sẽ, ngồi xếp bằng điều chỉnh khí tức.
Một nén nhán sau, Thời Việt lại mở mắt ra.
Bông tuyết bay đầy trời đã ngừng khi trời sáng, giống như những sinh linh trong cánh đồng tuyết tập kích hắn ta chỉ là ảo giác mà thôi.
Thời Việt không biết đây là chỗ nào, chỉ đi theo sự chỉ dẫn của huyết mạch, đi về phía Đông.
Giữa ban ngày, hắn ta an toàn đi đường, ban đêm sẽ quyết chiến với sinh linh tuyết càng mạnh hơn.
Sinh linh của cánh đồng tuyết càng mạnh, người trước gục xuống người sau tiến lên, hắn ta bắt đầu bị thương, phải thi triển linh thuật tiêu diệt đám sinh linh tập kích này.
Sau khi kiền trì không được bao lâu, cánh đồng tuyết vẫn không thấy điểm cuối, Thời Việt ngay cả vết thương trên mặt cũng không quan tâm, tiếp tục lên đường.
Liên tục chiến đấu, không biết bao nhiêu quang cầu chứa lực lượng linh hồn chui vào cơ thể, làm cho tu vi của hắn ta gần đột phá Thiên Nhân cảnh.
Sinh linh băng tuyết càng mạnh mẽ, Thời Việt cũng vậy.
Đây cũng là nguyên nhân mà hắn ta có thể một thân một mình kiên trì lâu như vậy.
Nhưng tinh thần và thân thể mệt mỏi, mấy ngày liên tiếp, cho đến khi mệt đến mức gần như không có cách nào đi về phía trước nữa.
Lại một đêm tối đến, sau khi Thời Việt dùng trường đao quét dọn sinh linh xung quanh, thân thể mệt mỏi không ngừng làm cho trước mắt của hắn ta tối sầm lại, trường đao chống trên mặt tuyết cũng không có cách nào chống đỡ được hắn ta.
Trước khi ngủ mê man té xuống mặt đất, Thời Việt nhanh chóng ném ra vòng tay phòng ngự linh bảo, bảo vệ hắn ta ở bên trong.
Thậm chí hắn ta mệt mỏi đến mức không phát hiện, thân thể của mình giống như là một cái hộp chứa, đang tự hấp tụ linh khí ít ỏi của cánh đồng tuyết, đât là dấu hiệu sắp đột phá đến Thiên Nhân cảnh.
Thời Việt mệt mỏi nhắm mắt lại, ý thức giống như bị kéo đi đến chỗ nào đó, ngay cả mở mắt ra hắn ta cũng không có sức lực, chỉ cảm thấy mình ngủ cực kỳ lâu
"Thời Việt, Thời Việt?" Giọng nói của nữ nhân dịu dàng êm ái truyền vào trong lỗ tai.
Thời Việt theo bản năng quyến luyến giọng nói này, cho dù đang buồn ngủ, cũng nghiêng đầu tìm kiếm chỗ phát ra giọng nói.
Hắn ta hơi mở mắt ra, ánh sáng ngoài cửa sổ lọt vào trong mắt. Hắn ta mở to mắt nhìn, sau khi đợi thích ứng với ánh sáng không còn mơ hồ nữa, mới nghiêng đầu nhìn rõ người đang ở mép giường.
"... Mẫu hậu." Giọng nói của Thời Việt có chút khàn, còn mang theo tiếng nức nở.
"Sao vậy?” Nữ nhân có chút hoảng sợ, lòng bàn tay sờ lên trán của hắn ta, nhẹ giọng hỏi: "Gặp ác mộng?"
Thời Việt lắc đầu, nhưng khóe mắt không tự chủ chảy ra nước mắt.
Nữ nhân trước mặt này vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Bà có một khuôn mắt giống với mẫu hậu, nhưng trên mặt lại không có sự mất kiên nhẫn và chán ghét, chỉ có sự dịu dàng chăm sóc.
Thời Việt có trí nhớ lúc mình một hai tuổi, khi đó phụ vương còn chưa trở về từ bên ngoài, chính là như vậy.
Hắn ta nhìn nữ nhân dịu dàng trước mặt, trong mắt là sự mê mang, đột nhiên cảm giác mình đã quên cái gì đó.
Thời Việt nghĩ một chút, lại không nhớ ra được cái gì cả.
Nữ nhân gọi thị nữ, dùng khăn nóng lau mồ hôi trên trán cho hắn ta, ngón tay lai đi nước mắt ở khóe mắt cho hắn ta.
Rất lâu không được mẫu hậu quan tâm, đối mặt với nữ nhân dịu dàng này. Thời Việt có chút đắm chìm vào bên trong, không muốn tìm tòi nghiên cứu những chuyện khác.
Thời Việt ở bên trong Ma vương cung không thấy phụ vương bế quan, nhưng mỗi ngày hắn đều trò chuyện tiếp xúc với mẫu hậu, cảm nhận được sự quan tâm của mẫu hậu với mình, cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Mẫu hậu sẽ tự tay may quần áo, may giày cho hắn ta và phụ vương, sẽ khuyên hắn ta tu luyện nhưng cũng không được quá mức mệt nhọc.
Tuy đã ích cốc, nhưng thỉnh thoảng mẫu hậu sẽ đích thân làm chút đồ ăn, gọi Thời Việt đã kết thúc tu luyện đến ăn.
Hai người giống như một đôi mẹ con bình thường của Vân giới, trong mắt Thời Việt tràn đầy vui vẻ.
Cho dù hắn ta mơ hồ nhớ được hình như mẫu hậu đã rời mình đi rất nhiều năm, nhưng hắn ta không muốn suy nghĩ sâu, chỉ muốn ở trong Ma vương cung, canh giữ bảo vệ bên cạnh mẫu hậu.
Cuộc sống bình yên hạnh phúc như vậy, vào lúc Ma vương Thời Diễm xuất quan, hoàn toàn sụp đổ.
Ma vương Thời Diễm và Ma vương hậu Bạch Lộ có tình cảm rất tốt, lúc nhìn nhau, trong mắt tràn ngập tình yêu, chính là một đôi yêu nhau thắm thiết,
Thời Việt giống như bị đánh một gậy vào đầu.
Thời Diễm nở nụ cười, còn ở trước mặt hắn ta dịu dàng nói: "Thời Việt, tới chỗ này để cho cha xem mấy ngày qua con có lười biếng hay không."
Thời Việt theo bản năng lui về phía sau một bước.
Không thể nào!
Phụ vương của hắn ta không thể ôn hòa với hắn ta như vậy được.
"Thời Việt?” Chỗ mi tâm của Thời Diễm, nốt chu sa càng đỏ tươi hơn, trong mắt của gã lộ ra vẻ nghi hoặc.
Thời Việt lui về phía sau hai bước.
Trong mắt của hắn ta tràn đầy hoảng hốt, đột nhiên nhớ được một ít chuyện, phụ vương yêu người khác, mẫu hậu c.h.ế.t sớm, hắn ta có một đệ đệ tên là Lạc Vân Dã.
Phụ vương ôn hòa, cũng chỉ đối với đệ đệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận