Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng
Chương 271
Cung chủ Kim Lăng cung: ??
Lúc đầu tên này còn chê tôn giả quản mình nhiều, hôm nay hình như hành vi có chút giống với tôn giả.
Chẳng qua đối tượng quản thúc của y cuối cùng chính là y.
Cung chủ Kim Lăng cung lắc đầu một cái, lấy kính linh thông ra, vừa lưu ý tình hình các nơi, vừa vội vả rời khỏi Học phủ Thánh địa.
Tiểu đội trừ ma Thiên Bảng bay ra khỏi Vân thành, một đường đi về phía Đông.
Linh Tu cầm bản đồ, đạp lưỡi đao, chỉ về hướng Đông nói: "Nơi mà chúng ta được sắp xếp là trừ ma một đường về phía Đông, địa điểm cuối là Thần Loan cung, sau đó sẽ bảo vệ biên giới của Thần Loan cung."
"Đã biết." Mọi người đồng thanh nói.
Sau khi ra khỏi Vân thành không bao lâu, sáu người rơi xuống đất, lấy tốc độ nhanh nhất càn quét ma vật nhìn thấy xung quanh.
Tạm thời phòng tuyến bên Nhạn thành không bị đột phá, nhưng một nơi phòng tuyến của phía Bắc đã bị đột phá, vô số ma vật cấp thấp không có thần trí giống như có tổ chức có dự mưu xông vào.
Nghe vào là một chuyện rất khó tưởng tượng.
Dựa theo lẽ thường mà nói, cho dù ma vật đột phá phòng tuyến, cũng chỉ có thể đánh thẳng ở xung quanh gần đó, cố gắng hủy diệt tất cả, g.i.ế.c nhiều Nhân tộc và Yêu tộc, sẽ không xa xôi ngàn dặm đổi hướng đến một chỗ khác.
Trừ phi có Ma tu cao cấp bày mưu tính kế.
Chỗ phía Đông có hai tông môn đứng đầu của Nhân tộc và Yêu tộc, chính là Vân Cảnh thánh địa và Thần Loan cung, nếu như Ma tu cao cấp bày mưu tính kế dẫn ma vật công kích về phía Đông, là muốn gì?
Chẳng lẽ lần công kích này, thật sự muốn quyết chiến một trận với Nhân tộc Yêu tộc.
Tu sĩ có suy nghĩ như vậy không phải số ít, tin tức tràn lan trong kính linh thông, tu sĩ bế quan của các tông muôn đều cưỡng ép xuất quan, khắp nơi đều đi tiêu trừ Ma tu.
Tiểu đội sáu người trừ ma Thiên Bảng đi dọc theo hướng Đông, đi ngang qua thôn trang và trấn nhỏ, g.i.ế.c từng con ma vật đồng thời nhìn thấy chân tay cụt đầy đất của Nhân tộc Yêu tộc, tất cả đều yên lặng.
Trong ánh lửa mơ hồ, bên tai còn nghe được tiếng khóc đau thương vang khắp nơi.
Sau khi các tu sĩ Nhân tộc cứu người, sắp xếp người dân vào trong thành trì gần đó, gật đầu chào hỏi với sáu người tiểu đội trừ ma, lại mệt mỏi nhanh chóng chạy đến những nơi khác.
Tiểu đội sáu người cũng lấy tốc độ nhanh nhất đi tới trước, muốn cứu giúp càng nhiều người hơn.
Có người có thể cứu, có người không có khả năng cứu nữa.
Ngón tay nắm cán đao của Linh Tu khẽ run, hắn ta cưỡng ép mình không nhìn thấy thảm trạng trước mặt, lạnh lùng nói: "Đi, tiếp tục."
Sáu người chưa từng dừng lại, một đường đi về phía Đông.
Bọn họ ở bên trong trấn nhỏ tràn ngập m.á.u tươi đụng phải Ma tu cao cấp dẫn đầu một nhóm Thực nhân ma, đám Thực nhân ma kia đang thè cái lưỡi tràn đầy gai nhọn, dùng sức nhai kỹ xé xuống từng miếng thịt trên tứ chi đầy máu.
Tu sĩ tới giúp từ các nơi, tạo thành năm sáu tiểu đội trừ ma, đang ở trước mặt khổ sở chống đỡ, để cho ngày càng nhiều người phàm ở phía sau có thể đi theo tu sĩ dẫn đường chạy trốn.
Một nữ nhân mang thai trong lúc chen lấn, bị vấp ngã. Trượng phu nàng ấy vội vàng muốn kéo nàng ấy đứng lên, nhưng kéo thế nào cũng không nhúc nhích. Mắt thấy phụ nhân có thai kia sẽ bị cái lưỡi dài đánh tới từ phía sau siết lấy cổ, một trường kiếm phát ra ánh sáng màu đỏ đột nhiên xuất hiện, hung hăng c.h.é.m đứt cái lưỡi dài quá mức kia.
Ngu Tri Dao đỡ phụ nhân kia đứng lên, đưa một tia linh khí vào trong bụng của nàng ấy, sau đó để cho nàng ấy vội vàng theo trượng phu rời đi.
Năm người còn lại đã đi trước, đấu với đám Thực nhân ma, Hoa Hoa thì dùng thuật trị liệu chữa trị cho các tu sĩ bị thương cố gắng chống đỡ.
Ngu Tri Dao nâng kiếm đuổi theo.
Mọi người đều không nương tay, Lạc Vân Dã ném ra phù triện diệt ma, thoáng chốc kim quang lóe lên, một đám Thực nhân ma bị nổ c.h.ế.t không được toàn thây.
Ma tu cao cấp dẫn đầu đánh nhau với Linh Tu, một cổ ma khí cực kỳ kinh khủng từ trên người Linh Tu truyền ra, làm cho tên Ma tu không khắc chế nổi mà run rẩy.
Cho dù là có tu vi Phá Hư cảnh hậu kỳ, dưới cổ ma khí này, Ma tu cũng không có cách nào nhịn xuống sự thuần phục từ tận đáy lòng, hoàn toàn không dậy nổi ý chí phản kháng.
Thực lực Ma tu bị giảm xuống, hoàn toàn bị Linh Tu đánh bẹp, cuối cùng bị Linh Tu dứt khoát chặt đứt đầu.
Trước khi chết, Ma tu mở to cặp mặt đen nhánh kia, trong đó là sự thần phục và sợ hãi.
Thời Việt không lấy đao của mình ra, dùng hai nấm đ.ấ.m đánh c.h.ế.t những ma vật này. Tiếng đàn của Kỷ Phù ở sau như hình với bóng, tập kích những Thực nhân ma dùng đầu lưỡi muốn bắt người phàm đi.
Tự mũi kiểm của Thần Hỏa kiếm xuất hiện vô số Hồng liên nghiệp hoa, Hồng liên nghiệp hỏa rơi xuống đất, t.h.i t.h.ể của đám Thực nhân ma kia bị đốt cháy sạch sẽ.
Tiểu đội sáu người nghiền ép hoàn toàn đám ma vật này.
Ở bên cạnh các tán tu tạm thời tạo thành đội ngũ trừ ma đang bị thương thấy vậy sững sốt.
Vị dẫn đầu - tu sĩ Phá Hư cảnh trung kỳ bị thương nặng cố gắng đứng dậy, sắc mặt tái nhợt thi lễ với bọn họ: "Cảm ơn ân cứu mạng của chư vị."
“Trước công kích của Ma tộc, không cần nói cảm ơn. Các vị đạo hữu bảo vệ Nhân tộc Yêu tộc, chúng ta đều là một lòng."
Linh Tu thu hồi trường đao.
Đang trong thời gian trị liệu, Hoa Hoa không nói gì kéo người xuống, tiếp tục dùng trị liệu cao cấp cho người ta.
Lúc tu sĩ bị kéo xuống, đụng đến vết thương, đau đến mức kêu lên một tiếng: "Đạo hữu nói đúng. Nhân tộc Yêu tộc đồng tâm, có thể làm cho những ma vật này không thấy được ánh sáng mặt trời chạy xuống dưới đất!"
Các tu sĩ bị thương ở sau lưng người này cũng giơ vũ khí lên đồng thanh nói: "Nhân tộc và Yêu tộc tất thắng!"
Đám tu sĩ tạm thời giữ được cái mạng nhỏ trong trận Ma tộc công kích, giờ phút này mặt mũi bẩn thỉu, nhưng lại cười vô cùng rực rỡ.
Ngu Tri Dao nhìn m.á.u tươi đầy đất, nhìn bọn họ tay cụt chân gãy, thậm chí có người còn bị m.ổ b.ụ.n.g ra một vết thương vô cùng lớn, quả thật không cười nổi.
Đoán chừng chạy một ngày một đêm, nàng vẫn luôn dùng tinh thần lực tìm kiếm những nơi xung quanh có Ma tu hay không, chưa bao giờ ngừng nghỉ.
Lúc này dừng lại trong trấn nhỏ, tinh thần hơi thoáng thả lỏng. Thân hình Ngu Tri Dao hơi lắc lư, được Lạc Vân Dã ở sau lưng đỡ, để cho nàng tựa vào vai mình.
"Tiểu Ngư." Lạc Vân Dã nói: "Nhắm mắt nghỉ ngơi một chút."
Ngu Tri Dao cực kỳ mệt mỏi, nghe lời nhắm mắt lại.
Những người còn lại cũng mệt mỏi hoặc ít hay nhiều, Thời Việt tinh thần tốt nhất chủ động quét dọn một chỗ trống sạch sẽ, để cho những người còn lại nghỉ ngơi tại chỗ.
Lạc Vân Dã ôm Ngu Tri Dao ngồi xuống, để cho nàng tựa vào lòng mình, lại phủ thêm cho nàng một chiếc chăn mềm.
Hắn hơi cúi đầu, cũng bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hoa Hoa mệt mỏi xoa đầu, tiếp tục thi triển thuật trị liệu, chữa trị cho đám tu sĩ cục tay gãy chân nhưng vẫn cười vui vẻ này.
Sau khi vết thương của đám tu sĩ này không còn gì lo lắng nữa, bọn họ nghỉ ngơi trong chốc lát, tạm biệt với tiểu đội trừ ma Thiên Bảng, tiếp tục đi về phía trước trừ ma.
Hoa Hoa đã sớm hết sạch linh khí, không ngừng ăn Phục linh đan mới có thể chống đở đến bây giờ. Lúc này cứu người xong, tay chân mềm nhũn hoàn toàn ngồi tề liệt trên đất, không muốn nhúc nhích chút nào.
Hắn thấy mọi người đồng loạt đứng dậy, còn thở hổn hển kêu: "Các ngươi chờ ta một chút, ta lập tức tốt."
Linh Tu thở dài: "Cực khổ rồi, chúng ta không đi, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi."*
Bạn cần đăng nhập để bình luận