Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng
Chương 325
"Không biết." Lúc này Ngu Tri Dao có chút không thể xác định được, nàng nhíu mày nói: "Là chia ra, hay là tìm cùng nhau?"
Cận Hỏa không chút suy nghĩ: "Cùng nhau."
Tần Thuậtliếc nhìn Ngu Tri Dao, cũng rất quả quyết: "Cùng nhau."
Trải qua hơn nhiều ngày quan sát, Tuân Vận rất thích thân thiết với Ngu Tri Dao. Rõ ràng đi theo nàng, mới có thể phá được cửa ải này.
Bây giờ Cận Hòa đã lườinhằm vào Tần Thuật, kẻ thù của hắn ta đã biến thành đại ma âm thầm đánh lén bọn họ.
Bốn người cũng được xem là hài hòa lại tạo thành một đội.
Tổ võ công không có thời quen thức đêm, lại mới vừa trải qua một trận tập kích, mọi người nhất trí quyết định nghỉ lại chỗ này điều dưỡng một trận.
Cận Hỏa và Tần Thuậtliên tiếp được cho hai cái giường mềm.
Cận Hỏa nằm trên giường nhỏ, càng phát hiện nhất định cuộc sống trong thôn của hai người vô cùng cực khổ, ngay cả giường cũng mang theo bên mình.
Nhìn thử mấy tu sĩ khác, ai sẽ mang giường trong nhẫn trữ vật?
Nghe nói người phàm đến ngày mùa còn cần gác đêm ở bên ngoài, vậy nhất định ngay cả giường cũng không có.
Ai, hôm nay Tiểu Vân và Tiểu Ngư đã bước vào con đường tu luyện, cho dù thiên phú tu luyện rất mạnh, nhưng vẫn không thể quên được cuộc sống khổn khổ lúc trước.
Bóng đen này có bao lớn chữ?
Có lẽ sẽ đi theo cả đời.
Cận Hỏa giống như mẹ già, cực kỳ đau lòng cho bọn họ.
Hắn ta lật người nói: "Tiểu Vân, Tiểu Ngư. Có Cận Hỏa Ta ở đây, sẽ không bạc đãi các ngươi về khoảng ăn uống, các ngươi không cần khổ cực như vậy.”
Đôi tình nhân nhỏ bên ngoài nói mình là đạo lữ, không thể không nằm chung một giường: ?
Thấy bọn họ không để ý đến mình, Cận Hỏa cho rằng đụng chạm đến lòng tự ái của bọn họ, hơi hạ giọng ôn hòa nói: "Đợi sau khi rời khỏi đây, Hỏa Tiếu cung chúng ta còn có tiệc rượu miễn phí, nhớ đến. Lần trước, Hỏa Tiếu cung ta có mấy cửa hàng bán gia cụ bán bình phong bán ghế đẩu bàn giường ở Vân thành đều có giảm giá, còn có hoạt động may mắn trúng giải tặng miễn phí. Ta còn thiếu một ít thứ, ngày nào đó chúng ta đi ra ngoài nhìn rồi mua, được không? Ánh mắt của ta không được tốt."
Cận Hỏa tự giác bảo vệ lòng tự ái của hai con võ công mà vắc nát chất xám, không tiếc chê bai mình, cũng muốn để cho bọn họ sống tốt hơn.
Cận Hỏa nói xong câu cuối, mình cũng sắp bị mình làm cho cảm động.
Giường nhỏ bên phải cách đó không xa, Tần Thuậttực tiếp trợn trắng mắt.
Ngu ngốc.
Ai sống thảm đến mức có khí cụ thay đi bộ có cấp bậc linh bảo làm đồ ngồi chống nắng à?
Cũng chỉ có kẻ ngốc này là dễ lừa thôi.
Ban đêm sa mạc rất lạnh, Cận Hỏa chính là cái bếp lò hình người từ nhỏ đã tu luyện hỏa diệm, xa xỉ dùng lửa diệt ma nhóm lửa cho hai con võ công sưởi ấm.
Từng đám lửa diệt ma màu vàng không ngừng nhảy nhót xung quanh bọn họ, vừa sưởi ấm, cũng là cảnh giác, đở cho đại ma âm thầm đánh lén bọn họ.
Cũng may một đêm bình yên, mọi người đều ngủ ngon.
Đêm qua Cận Hỏa chịu lực trùng kích toàn diện, Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã ăn xong bữa sáng xong, hắn ta mới thức dậy.
"Tên ma lén lén lút lút này, nếu ta tìm được thân phận của tên đó, sẽ đốt c.h.ế.t hắn!"
Cận Hỏa che cái đầu còn có chút choáng váng của mình, hùng hổ thu những lửa diệt ma kia lại.
Ngu Tri Dao lén đưa cho hắn ta một cái bánh bao thịt, cuối cùng làm cho sáng sớm yên tĩnh lại.
Tần Thuậtôm kiếm bảo bối, bình tĩnh đứng một bên.
Hắn không thân thiết với đại ma kia, nhất là lúc trước thất bại một lần, còn không nhớ vì sao thất bại. Đây là lần cuối cùng hắn ta vào bí cảnh sau núi, cũng không thể lại bại bởi tầng ba mươi.
Cho nên Tần Thuậtđoán được một chút thân phận của bọn họ, cũng không vạch trần, từ trong đáy lòng muốn nhờ vào hai người vượt qua kiểm tra.
Bên kia ba người vẫn còn nói chuyện.
Cận Hỏa bỏ bánh bao vào miệng, lẩm bẩm: "Chờ đi ra ngoài, chúng ta đến tửu lầu của Vân thành ăn một bữa, ta mời khách!”
Tổ võ công cười híp mắt, cùng nói: "Không thành vấn đề."
Cận Hỏa vô cùng sung sướng, nhất thời có một cảm giác thành tựu mầm cây yếu ớt mà mình chăm sóc đã lớn.
Tần Thuậtnhìn không nổi nữa.
Tên ngốc.
Bị lừa gạt còn đếm tiền cho người ta.
Bốn người cũng không trì hoãn lâu, sau khi thu dọn chỉnh tề, lần nữa đi dạo bên trong sa mặc mờ mịt.
Cận Hỏa cầm ra Linh bàn xát định vị trí ma khí, đoàn người dựa theo chỉ dẫn của linh bàn đi tới phía trước.
Chẳng biết tại sao, lúc này còn thuận lợi hơn lần đầu tiên.
Bốn người theo chỉ dẫn của linh bàn, đi hơn nửa ngày, cuối cùng chạng vạng tối, xa xa thấy được Tộc địa Ma tộc quen thuộc.
Bốn người tăng tốc độ.
Trên mặt đất trống trải cứng rắn, nhà đá mọc lên như rừng, nhưng không thấy bóng trẻ con chơi đùa.
Bên rìa của tộc địa có mấy bụi cỏ màu vàng đã hoàn toàn khô héo, biến thành một đoàn đen thui, lúc nào cũng tản đi theo gió.
Mà Hộ Linh thụ xanh tươi sum suê che khuất bầu trời bảo vệ tộc địa đã sớm khô héo, lá cây khô rơi lả tả xuống mặt đất.
Giống như một ông lão đã gần đất xa trời.
Dưới tàng cây là một thanh niên ngồi dựa vào thân cây, da thịt trắng nõn, hình như y đang ngủ rất lâu, đón ánh nắng chậm rãi mở cặp mắt màu tím nhạt kia ra.
Y nâng tay lên, che ánh nắng, nhặt chậu hoa nhỏ bên cạnh, chính là chậu hoa mặt trên là đất mặt dưới là cát vàng của Tuân Vực lúc trước.
Bên trong chậu hoa kia, lại lần nữa mọc ra một đóa hoa màu đỏ yếu ớt.
Thanh niên ôm chậu hoa, đầu nhích lại gần thân cây, nhẹ giọng nói: "Hộ Linh thụ, ta sẽ nghĩ cách cứu ngươi. Nếu không cứu được, ta sẽ đưa ngươi rời đi. Tộc nhân đều đi hết, còn có ta và hoa nhỏ ở bên cạnh ngươi thôi."
Hộ Linh thụ không có cách nào đáp lại y, lại dùng từng mảnh lá cây khô, bao trùm khắp người thanh niên.
Thanh niên chậm rãi bật cười.
Bốn người trốn mắt nhìn nhau, đối với tuyến thời gian thay đổi này có chút mơ màng.
Hôm nay tuổi của thanh niên đã hơn tám trăm tuổi, hiếm thấy tu đến tu vi Phá hư cảnh sơ kỳ. Nhưng cho dù là như vậy, cũng không thể cứu được Hộ Linh thụ sắp chết.
Xung quanh tộc điạ yên tĩnh, không có người nào, không biết một mình y đã đợi ở chỗ này bao nhiêu năm rồi.
Bốn người chậm rãi đi về phía trước.
Thanh niên quay đầu lại, theo tiếng nhìn sang, trong mắt không có cảnh giác, chỉ có bình tĩnh bao dung tất cả: "Các ngươi là ai?"
"Tuân Vực?" Ngu Tri Dao hỏi.
Nghe thấy tên mình, lúc này thanh niên mới nhìn kỹ mặt mũi của bốn người, hơi có chút nghi ngờ hỏi: "Các ngươi quen biết ta?"
"Biết." Ngu Tri Dao bắt đầu bịa: "Ngươi có thể không tin, nhưng chúng ta từ nhiều năm trước xuyên đến đây, khi đó ngươi mới năm sáu tuổi."
Thanh niên cười: "Quả thật ta không tin."
Cận Hỏa vừa thấy được đại ma, nhìn bộ dạng đánh lén người còn làm ra vẻ hờ hững của y, thù mới hận cũ suýt chút nữa rút đao đánh đại ma.
Lạc Vân Dã kịp thời kéo cánh tay của hắn ta lại.
Cận Hỏa hít sâu mấy lần, n.g.ự.c phập phồng không ngừng, một lát sau mới nhịn xuống oán khí trong lòng. Hắn tu hừ một tiếng, nói với Tuân Vực: "Khi đó, ngươi ôm một chậu hoa khô héo chạy ra ngoài, ở trước mặt bạn tốt của ta khóc vô cùng đau lòng."
Tuân Vực hơn ngẩn ra.
Khi còn bé đúng là y có ôm chậu hoa chạy ra ngoài, chẳng qua ở trong sa mạc tìm suốt một ngày cũng không tìm được người có thể cứu hoa nhỏ.
"Bạn tốt của ta giúp ngươi cứu hoa, còn cho nương ngươi đan dược chữa khỏi bệnh nặng, chúng ta còn giúp tộc nhân ngươi săn được thức ăn trong sa mạc."
Tốc độ nói của Cận Hỏa rất nhanh, vô cùng tức giận.
Tuân Vực tỉnh hồn lại từ trong bất ngờ, chỉ khẽ gật đầu nói: "Ta không nhớ."
Y chỉ nhớ nương nằm liệt giường mấy năm, giống như cha, vĩnh viễn không trở về. Tỷ tỷ là một Ma tộc bình thường, chỉ có mấy chục năm tuổi thọ.
Vốn dĩ y cũng đáng chết.
Cả đời này, mặc kệ bị bao nhiêu nhạo báng, Tuân Vực cũng vẫn luôn kiên trì muốn biến cát vàng nơi đây thành đất đai trồng đầy cỏ xanh hoa tươi.*
Bạn cần đăng nhập để bình luận