Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng

Chương 330


 
Đối với ba tộc của Vân giới, Vân Sinh làm rất nhiều chuyện tốt, đi sâu vào lòng người, không phải một sớm một chiều, vài ba lời là có thể thay đổi được.
Ngu Tri Dao thấp giọng hỏi y: "Nhưng trong nháy mắt đó lấy đi sinh cơ của Lạc thành, có tu vi như vậy, ngươi có thể làm được không?"
Tuân Vực có lút luống cuống: "Ta không biết."
Hộ linh thụ ban cho sinh lực, cộng thêm ma khí tự y tu ra, mới lột xác thành lực lượng sinh cơ hôm nay.
Y chỉ biết truyền sinh cơ, mà không hề biết làm cách nào để cướp đi sinh cơ.
Ngu Tri Dao nghe được lời của y: "Vậy ngươi cảm thấy chuyện này là tu vi dưới Thiên Nhân cảnh có thể làm được sao?"
Tuân Vực lắc đầu.
Trong mắt thanh niên lộ ra vẻ mê mang, năm tháng khá dài hình như không để lại bất kỳ dấu vết nào trên người y.
Vẻ mặt Ngu Tri Dao có hơi phức tạp, chỉ cảm thấy Tuân Vực thật thảm.
Có được lực lượng sống lại Ma vực, nhưng vẫn giữ được nét ngây thơ.
Y làm tất cả, đúng là tạo phúc cho Ma vực và Ma tộc, nhưng lại trở thành sự kiêng kỵ cho hoàng thất Ma tộc.
Trên đường đi đến đây, gần như Ma vực truy nã Tuân Vực đã biết thành một mảnh lưới rầm rap chằng chịt, phản ứng này rất là nhanh và hoàn thiện.
Ngu Tri Dao không muốn nghĩ sâu hơn.
Tuân Vực hơi có vẻ do dự: "Thật sự là Vân Sinh?"
Lạc Vân Dã tiếp lời: "Không phải là hắn, thì chính là ngươi."
"Không phải ta." Tuân Vực nhanh chóng từ chối.
Cận Hỏa vỗ vai y: "Ai, huynh đệ, ta cũng tin tưởng không phải là ngươi. Tất cả mọi người đều có thể làm tổn hại Ma vực, nhưng ngươi sẽ không."
Tần Thuật miễn cưỡng ôm kiếm, nhướng mày thở dài cười nói: "Ai, mặc dù khó tin tiền bối Vân Sinh sẽ làm như vậy, nhưng sự thật bày trước mắt, ta lựa chọn tin tưởng mắt mình."
Lạc Vân Dã kiên định nhìn Tuân Vực: "Ta cũng tin tưởng ngươi không thể làm vậy."
Trong lòng Tuân Vực yên ổn.
Nghĩ đến thân phận của Lạc Vân Dã, trong đôi mắt của Tuân Vực khôi phục lại ánh sáng, y mím đôi môi khô của mình: "Vậy, vậy bây giờ chúng ta đi ngay đến Ma vương thành nói rõ với Ma vương bệ hạ?"
"Không nói rõ ràng được." Ngu Tri Dao lắc đầu: "Lời người đáng sợ, chúng ta tin tưởng ngươi, là bởi vì tin tưởng cách làm người của ngươi. Nếu không có bằng chứng tố cáo Vân Sinh làm, ai sẽ tin?"
Đôi vai của thanh niên lại rũ xuống lần này.
Ngu Tri Dao suy nghĩ một chút, hỏi y: "Bây giờ nguyện vọng của ngươi là gì?"
Tuân Vực đáp: "Hy vọng Lạc thành có thể khôi phục như lúc ban đầu."
"Còn nữa không?"
"Ta muốn tiếp tục thay đổi sa mạc của Ma vực, để cho Ma tộc bình thường cũng có thể có nhiều nơi sống hơn." Tuân Vực nhớ lại mảnh sa mạc mà mình thay đổi kia, hơi mỉm cười nói: "Ta sẽ để cho nhiều Ma tộc có được chỗ ở mới tốt hơn.
Ngu Tri Dao hỏi ra mấu chốt vấn đề: "Người cần bọn họ cảm ơn không?"
Tuân Vực lắc đầu: "Ta không thèm những hư danh đó."
"Vậy vấn đề không lớn." Ngu Tri Dao bắt đầy nghĩ kế cho y: "Hôm nay Ma tộc hiểu lầm ngươi, hiển nhiên năm người chúng ta không nói lại nhiều người, gặp chuyện không giải quyết được thì cứ chạy trước. Nghe nói Vân Sinh kia sắp phi thăng rồi, chờ hắn rời khỏi Vân giới, chúng ta sẽ lén trở về khôi phục sa mạc Ma vực, đến lúc đó tạo phúc cho Ma tộc, sự thật thắng hùng biện, hiểu lầm sẽ không đánh mà tự thua!"
"Có thể... Có thể không?" Tuân Vực lắp bắp nói.
"Tất nhiên là có thể!" Cận Hỏa lăm le: "Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt! Chúng ta không đánh lại Vân Sinh, chạy là thượng sách."
"Nhưng, Lạc thành..." Tuân Vực vẫn nhớ thương Lạc thành: "Dù sao nơi đó cũng vì ta..."
"Sao ngươi lại đổ tội cho mình? Cướp sinh cơ của Lạc thành là người khác, hại ngươi không cứu được Lạc thành cũng là người khác." Ngu Tri Dao mạnh mẽ nói: "Nói theo ta, có vấn đề đều là của người khác!"
Tuân Vực: "..."
Cận Hỏa gật đầu nói: "Tiểu Ngư nói có lý. Rõ ràng đều là vấn đề của Vân Sinh!"
Quan niệm đối nhân xử thế nhiều năm của Tuân Vực bị lung lăng: "Ừm, là như thế sao?"
Lạc Vân Dã: "Là như thế."
Tần Thuật khẳng định lại: "Đúng vậy! Chính là như thế!"
Tuân Vực nhìn trái nhìn phải, hình như bị bọn họ thuyết phục, khó khăn nói: "Có, có vấn đề, cũng là của người khác."
Sau khi nói ra câu này, Tuân Vực cảm thấy lòng của mình giống như yên tĩnh lại, tảng đá lớn sau lưng cũng được yên lặng dời đi.
Y chậm rãi đứng thẳng sống lưng, đôi mắt màu tím nhạt dần trở nên kiên định: "Ta không làm chuyện có lỗi với Ma vực, có vấn đề, đều là người khác."
Ngu Tri Dao vỗ tay cười nói: "Như vậy mới đúng! Vậy trước tiên chúng ta rời khỏi Ma vực, chờ tình hình qua đi, trở lại thay đổi sa mạc như thế nào?"
Tuân Vực đồng ý: "Được."
Trước khi rời đi, Tuân Vực quay đầu nhìn về phía bốn người, cuối cùng nhìn về phía Lạc Vân Dã: "Các ngươi... Thật sự tin tưởng sao? Tin tưởng ta có thể làm được."
Bốn người đồng thanh nói: "Tin tưởng!"
Tuân Vực cười thật chân thành: "Cảm ơn, chúng ta đi thôi."
Tuân Vực xoauy người đi từng bước, từng bước này giống như đang đi vào lòng biển, hai bên mặt đất vén lên nhường chỗ cho y đi.
Tiếng rắc rắc vang lên.
Giống như mặt gương bị đánh vỡ nát, một giây sau, cảnh tưởng xung quanh bốn người hoàn toàn thay đổi.
Sa mạc rộng lớn biến thành một sơn động đen thui nhỏ hẹp, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng giọt nước rơi xuống từ vách đá bên cạnh.
Ngu Tri Dao dắt Lạc Vân Dã, không có động tác gì, chỉ là cảnh giác nhìn xung quanh.
"Đi vào đi." Chỗ sâu bên trong sơn động truyền đến tiếng ho khan kịch liệt, một cổ ma khí cường đại chập chờn tản ra.
Bốn người trố mắt nhìn nhau, nắm chặt vũ khí, vào sâu trong sơn động.
Chấp niệm cảnh và thực tế khác nhau, Tuân Vực cũng không trải qua những chuyện mà bọn họ giúp đỡ y, lại bị giam nhiều năm ở chỗ này, cũng không biết tính cách hôm nay của y như thế nào.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã cảnh giác nhất, bọn họ còn cần ở chỗ này lịch luyện, nhất định phải ở lại nửa năm, không thể bị đá ra được.
Bốn người chầm chậm vào chỗ sâu trong sơn động.
Ngoài ý muốn là, trái lại bên trong chỗ sâu sơn động có khe hở, ánh sáng chiếu từ ngoài vào, chiếu sáng tình huống bên trong.
Nam nhân thân hình gầy ốm, tóc tai bù xù, tứ chi bị xích sắt hiện ra ánh sáng bạc khóa lại, y rũ đầu xuống, để cho người ta không nhìn thấy rõ mặt mũi.
Nam nhân chậm rãi ngẩng đầu lên, gò má hai bên đã gầy đến lõm xuống, lúc trước đôi mắt màu tím sáng ngời, lúc này đã phủ một tầng sương mù vừa dày vừa nặng, đôi mắt đã hoàn toàn không có sức sống.
Lạc Vân Dã lén động đầu ngón tay, một luồng ma khí từ đầu ngón tay, dán chặt vào mặt đất mà đi, yên lặng truyền vào bên trong thân thể Tuân Vực.
Con ngươi tĩnh mịch của nam nhân hơi giật một cái.
Y từ từ dời tầm mắt, nhìn Lạc Vân Dã, giọng nói khô khàn: "Ta còn nhớ ngươi."
Tiếp đó, y lại nhìn lướt qua Ngu Tri Dao, Cận Hỏa và Tần Thuật: "Ta cũng còn nhớ các ngươi."
"Cảm ơn." Tuần Vực kéo khóa sắt, cố gắng đứng thẳng thân thể: "Ta đã làm sai chuyện, theo lý nên bị trừng phạt, các ngươi ra tay đi."
Ngu Tri Dao hơi cào vào bàn tay Lạc Vân Dã, Lạc Vân Dã lập tức mở miệng nói: "Không biết tiền bối làm sai chuyện gì?"
"Ta g.i.ế.c người." Tuân Vực nhắm chặt hai mắt, bàn tay bị trói nắm chặt thành quyền, mặt mũi thống khổ: "Ta g.i.ế.c rất nhiều người!"
"Tiền bối, ngài..."
Lạc Vân Dã dừng lại: "Rốt cuộc vì sao lại g.i.ế.c người?"
"Ta không biết, ta không nhớ!" Trước mắt Tuân Vực giống như tràn đầy m.á.u tươi và tiếng khóc, thống khổ đến mức tứ chí giãy giụa, tiếng xích sắc va chạm vang lên, vết thương đã kết vảy ở cổ tay và cổ chân lại vỡ ra, m.á.u tươi chảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận