Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng

Chương 136


 
Người trong nghề cảm thấy hai khối sau sẽ không cắt ra được gì, dồn dập nghiêng đầu đi chọn nguyên thạch, rất sợ chậm một bước, sẽ tổn thất hai khối phỉ thúy cực phẩm.
 
Ba bốn thương hộ không mang nhiều tiền, dồn dập thương lượng với nhau, chuẩn bị hợp tác mua lại hai khối phỉ thủy cực phẩm này.
 
Chỗ cắt đá, đám người dần tản đi.
 
Tiểu nhị cắt đá nhìn hai khối có phẩm chất không tốt, cũng quay đầu hỏi Ngu Tri Dao: "Khách quý, còn muốn cắt hai khối nguyên thạch này sao?"
 
Ngu Tri Dao: "Cắt."
 
Tiểu nhị gật đầu, lấy ra khối có vỏ xanh tới cắt. Khối này cũng còn có chút hy vọng ra lục, một khối còn lại tràn đất vứt nứt hoàn toàn chính là viên đá vô dụng.
 
Tiểu nhị nghĩ như vậy, tìm vị trí tốt, cắt xuống.
 
Sau đó, phát ra tiếng va chạm giữa đao và vật cứng, khối đá này vẫn không nhúc nhích.
 
Tiểu nhị: "..."
 
Hắn ta lại cắt một đao bên cạnh, thành công cắt bề mặt ra
 
Chỗ vết cắt lộ ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, nhất thời tiểu nhị thay đổi sắc mặt, rung giọng nói: "Chẳng lẽ đây chính là... Lục tinh!"
 
Chủ quán đứng gần, nghe được hai chữ Lục tinh vội vàng đi đến đẩy tiểu nhị ra, muốn nhìn thử.
 
Hắn ta ôm lấy viên đá, thấy rõ màu xanh lá trong suốt hơi sáng kia, trên mặt lộ ra sự kinh hãi: "Thật sự là Lục tinh!"
 
Những người trong trường đổ thạch nghe được Lục tinh đều hối hả thả nguyên thạch trong tay xuống, bước nhanh qua, sau đó từng người khiếp sợ tại chỗ.
 
Lục tinh, là một tài liệu luyện khí có thể gia tăng độ cứng, vũ khí pháp bảo, từ tiên phẩm trở xuống đều có thể sử dụng.
 
Có người biết hàng hít một hơi nói: "Lục tinh này to như vậy, giá trị cũng phải mười ngàn khối linh thạch hạ phẩm đi?"
 
"Không chỉ có như vậy, nếu đấu giá ở hội đấu giá Nhạn thành, giá sẽ còn cao hơn."
 
Rốt cuộc có người phát hiện ra một chuyện: "Ưm... Phỉ thúy cực phẩm, lục tinh... Tiểu đạo hữu này... Chẳng lẽ là đạo hữu cá chép đỏ trong lời đồn của mọi người đêm qua?"
 
Nghe được lời này, mọi người đồng loại nhìn về phía Ngu Tri Dao và thiếu niên cá chép đen bên cạnh nàng, càng nhìn càng cảm thấy là thật.
 
Vẻ mặt Ngu Tri Dao bình tĩnh, nàng lấy khối Lục tinh kia, đưa cho Lạc Vân Dã, để cho tiểu nhị tiếp tục cắt khối nguyên thạch to như quả đ.ấ.m tràn đầy vết nứt kia.
 
Lần này tất cả mọi người cũng không rời đi, đều ngừng thở, muốn nhìn thử xem vị cá chép đỏ này có thể lại sáng lập kỳ tích nữa không.
 
Tiểu nhị cắt đá đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn đối với khối nguyên thạch tràn đầy vết nứt này, bắt đầu căng thẳng hít sâu một hơi.
 
Lúc này có mấy tu sĩ mới đi vào chọn nguyên thạch thấy mọi người xúm lại chỗ cắt đá, cũng tò mò lại gần.
 
Bọn họ thấy tiểu nhị đang cắt một khối nguyên thạch kém không thể kém hơn, một người trong đó không nhịn được cười nói: "Khối đá nát như vậy, cắt ra cũng chỉ là đống đá vụn, các ngươi đang nhìn cái gì---"
 
Tiếng cười còn chưa phát ra đã dừng lại.
 
Chỉ thấy sau khi một đao bổ xuống khối nguyên thạch tràn đầy vết nứt kia, chỗ vết cắt, xuất hiện một chút ánh sáng màu bạc.
 
Trong đám người yên tĩnh, không biết ai là người kinh hô ra tiếng: "Ông trời ơi! Là Thiên hàn tinh túy!"
 
"Thiên hàn tinh túy! Tài liệu luyện chế tiên khí!"
 
"Đại lão cá chép đỏ này ngay cả đổ thạch cũng đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa rồi!"
 
"Trời ơi! Bốn khối nguyên thạch, mở ra hai khối phí thủy cực phẩm, hai khối tài liệu luyện khí trân quý! Không hổ là đại lão cá chép đỏ cược là thắng trong lời đồn!"
 
Khi mọi người đang khiếp sợ tán dương, vị Yêu tu mang mặt nạ cá chép đỏ len lén đi tới cầm lấy khối nguyên thạch lớn mà Ngu Tri Dao không có đủ tiền mua ném lại.
 
Đại lão là vì tạm thời không có tiền mới để lại, Yêu tu chắc chắc rằng bên trong khối nguyên thạch này còn cất giấu hàng cực phẩm!
 
Sau lớp mặt nạ, Yêu tu vui vẻ nhướng mày.
 
Yêu tu ngốc chỉ biết tâng bốc đại lão, mà Yêu tu thông minh đã sớm ôm nguyên thạch cực phẩm của đại lão rồi!
 
Hắn ta vui vẻ ôm khối đá nặng mấy chục cân, vô cùng thống khoái thanh toán hơn mười ngàn lượng bạc. Sau đó lập tức ôm khối nguyên thạch lớn này cho tiểu nhị cắt ra.
 
Ngu Tri Dao nhận lấy Thiên hàn tinh túy kia, đang chuẩn bị bán ra một khối phỉ thủy cực phẩm, rồi sau đó mua khối nguyên thạch mà Lạc Vân Dã thích nhất về.
 
Ai ngờ Yêu tu cá chép kia lại nhanh chóng muốn cắt khối đá mà Lạc Vân Dã thích nhất trong năm khối.
 
Ngu Tri Dao: "..."
 
Tâm trạng nàng có chút phức tạp.
 
Yêu tu cá chép đỏ ngẩng đầu lên, thấy Ngu Tri Dao nhìn thẳng đến, trên mặt còn có một loại phức tạp muốn nói lại thôi.
 
Hắn ta giật mình trong lòng, lập tức thúc giục tiểu nhị nhanh chóng cắt đi.
 
Ngu Tri Dao thấy vậy có chút không đành lòng, cộng thêm Tiểu Vân cũng thích tảng đá này, cho nên mở miệng nói: "Đạo hữu, nếu không bán khối nguyên thạch này cho ta đi, đồng bạn của ta rất thích."
 
Yêu tu cá chép đỏ:!
 
Đầu hắn ta vang lên một tiếng ông, phản ứng đầu tiên chính là đại lão muốn cướp khối nguyên thạch cực phẩm này, lập tức kiên định từ chối: "Không bán!"
 
Đây là nguyên thạch cực phẩm hắn ta dựa vào bản lĩnh lấy được.
 
Giá trị liên thành bày ra trước mặt, đại lão gì đó thì có tác dụng gì!
 
Yêu tu nói: "Khối này là ta đã chọn lựa kỹ càng rất lâu, cuối cùng mới chọn---"
 
Mắt thấy đao đầu tiên cắt ra không có gì, Yêu tu này giống như vịt bị nắm lấy cổ hỏng, không phát ra được tiếng nào.
 
Ngu Tri Dao không đành lòng nhìn tiếp, yên lặng kéo Lạc Vân Dã rời đi.
 
Lúc đao thứ hai cắt xuống, vẫn không có gì.
 
Yêu tu ngu người rồi.
 
Hắn ta để cho tiểu nhị tiếp tục cắt.
 
Vì vậy khối nguyên thạch to nhất được xem là tương đối tốt, bị cắt từng đao, một số gần như cắt thành mảnh vụn, cuối cùng ra lục chỉ có một miếng đá nhỏ mà thôi.
 
Yêu tu gần như bất tỉnh.
 
Hắn ta loáng thoáng nhớ lại mới vừa rồi đại lão hình như có nói: Khối nguyên thạch này là đồng bạn thích, đó không phải là nam sủng cá chép đen thích sao!
 
Đồ của đứa xui xẻo thích, quả nhiên cũng rất xui xẻo.
 
Trước mặt Yêu tu tối sầm lại, cuối cùng suy nghĩ trước khi ngất xỉu chính là, không cần giở trò vặt cướp đồ của đại lão, ngươi cho rằng nguyên thạch cực phẩm, trên thực tế đó là người ta cam nguyện đốt tiền để dỗ dành nam sủng mà thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận