Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng

Chương 246


 
Hi hi, kiếm tiền rồi!
Phong chủ Kiếm Hoa phong không nhịn được kích động, chờ lấy linh thạch đến tay, trực tiếp có thể trả hết nợ!
Đến lúc đó, ông ấy sẽ trở thành một Kiếm tu giàu có phóng khoáng cao lớn vĩ ngạn!
Trừ Phong chủ Kiếm Hoa phong đang kích động, nhưng người còn lại giống như mất hết hy vọng sống, sắc mặt c.h.ế.t lặng, chăm chú nhìn vào thủy kính. Rất muốn rời đi, nhưng lại sợ một giây sau thủy kính lại bình thường, bỏ lỡ kịch hay gì đó.
Thật sự làm cho lòng người rối loạn.
Theo một tiếng thở dài bắt đầu, đầy đất tràn đầy tiếng thở dài liên miên không dứt.
Minh Tiêu tôn giả ngồi xếp bằng ở cuối cùng, đang rất tò mò hạt dưa có nhiều mùi vị được đựng trong một cái hộp mà trước kia Minh Lê đưa cho mình, rồi sau đó ngài giống như cảm thấy thú vị thử nghiệm từng hạt một.
Có ngọt, có chua, có mặn, không còn mùi vị nào nữa.
Không trách ở bên ngoài nghịch tử lại thảm như vậy, thì ra tâm tư đều đặt vào chuyện này.
Minh Tiêu tôn giả vừa mắng Minh Lê, vừa không dừng lại được động tác cắn hạt dưa.
Ngài nhìn thủy kính không có chút động tác nào ở phía trước, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ là lúc nãy thông qua kính trừ ma cảm ứng được một ít ma khí có chút không giống với ma khí của tinh phách Ma vương, trong mắt của ngài không khỏi lộ ra chút suy nghĩ sâu xa.
*
Ma vương cung.
Từ sau khi Ma vương sinh con, Thời Lưu giống như hoàn toàn đã đổi tính, cũng không đi thanh lâu, thường xuyên vào cung chơi với đứa bé.
Đứa bé thừa kế dung mạo đẹp của Thời Oánh và Vân Diễn, chính là một đoàn trắng trẻo mập mạp. Mắt và mũi tinh xảo, lông mi vừa đen vừa dài, miệng nhỏ hồng hồng. Thỉnh thoảng lúc ngủ, mơ hồ còn lộ ra đầu lưỡi màu hồng ở bên trong.
Mỗi ngày Thời Lưu đều chuyển động xung quanh cháu trai ngoại, lúc bóp khuôn mắt của nhóc con, nhóc con cũng chỉ liếc nhìn rồi sau đó nhắm mắt lại ngủ, lười đáp lại gã.
Gã hao phí hết tâm tư muốn cho nhóc con cười một tiếng, nhưng nhóc con chính là một đứa bé lạnh lùng, hoàn toàn không để ý đến gã.
Nhóc con càng không để ý, gã lại càng ngây thơ cưỡng cầu.
Hai người giống như đổi thân phận cữu cữu cháu trai ngoại với nhau.
Thời Lưu dùng hết mọi cách, cũng không làm cho nhóc con cười.
Gã giống như một hôn quân làm hết mọi cách nhưng mỹ nhân lại không cười, trực tiếp rơi giọt nước mắt bi thương, hơn nữa còn lớn tiếng tố cáo: "Tỷ tỷ, thằng nhóc này của tỷ xảy ra chuyện gì? Lại phớt lờ không để ý cữu cữu ruột như vậy!"
Thời Oánh cười ôm đứa bé được bọc trong tã vào lòng, dùng ngón tay sờ khuôn mặt mềm mại nhỏ bé của bé.
Có lẽ cảm nhận được hơi thể đặc biệt thân thiết, đứa bé cũng cọ cọ vào ngón tay của Thời Oánh, đôi mắt to tròn như trái nho không nháy nhìn nàng ấy.
Mắt đen long lanh, nhìn có chút ngây thơ.
Người xung quanh lập tức vây lại, đều dồn dập vươn ngón tay chọc vào khuôn mặt béo mập của đứa bé.
Đứa bé cũng không khóc.
Nhưng bị đ.â.m phiền, lắc m.ô.n.g một cái, hơi vùi khuôn mặt về phía bên cạnh, không muốn cho bọn họ đâm.
Trên mặt Kỷ Phù tràn đầy hâm mộ: "Thật sự là quá đáng yêu, hu hu nếu là đứa bé này ta có thể một hơi khoe khoang một trăm lần!"
Thời Oánh cười: "Vậy ngươi và Bạch Vũ cùng nhau sinh một đứa?"
Kỷ Phù và Thời Việt bị chỉ tên: ?
Hai người nhìn nhau một cái, sau đó nhanh chóng dời mắt đi.
Đây hoàn toàn còn chưa bắt đầu, đã đến bước sinh con rồi?
Nhưng kịch vẫn phải diễn.
"Không sinh." Kỷ Phù chắc chắn: "Đứa bé của người khác vĩnh viễn là tốt hơn! Giống với mèo vậy, không cần mình tự nuôi, lại có thể được chơi miễn phí, vui vẻ!"
Thời Việt gật đầu.
Thời Oánh cười lên, nhìn hai con võ công hôn hôn thôi cũng vô cùng vất vả: "Vậy Tiểu Ngư và Tiểu Vân thì sao? Cũng không sinh?"
Ngu Tri Dao bối rối.
À chuyện này, nàng còn là một đứa bé mới trưởng thành đó, cũng đã đến lúc đi tham khảo đề tài thần bí tạo sinh mệnh này rồi sao?
Lạc Vân Dã trực tiếp đỏ tới mang tai.
Làm một thiếu niên thuần khiết còn chưa từng chủ động hôn, hắn nghe vậy còn không dám nhìn Ngu Tri Dao nữa.
Thời Oánh yên lặng mỉm cười.
Ai, thật là làm mất mặt tộc Ma long, mất mặt tộc Ma long nha!
Sau khi đề tài tạo sinh mệnh lấy sự yên lặng đồng loạt kết thúc, một đám người bắt đầu vây quanh đứa bé.
Dồn dập hỏi tên của đứa bé, sau đó tặng quà.
Thời Lưu móc ra một đống đồ lấp lánh, mới miễn cưỡng làm cho đứa bé cao lãnh liếc nhìn một phút ngắn ngủi, suýt chút nữa kích động chảy cả nước mắt.
Vào lúc khi Thời Oánh mang thai không được bao lâu, tiểu đội trừ ma sáu người đã mở một hội nghị nhỏ.
Lúc bọn họ đi vào, trong nhẫn trữ vật của nhóm cuồng tu luyện hoặc là nhét đan dược phù triện, hoặc là các loại vũ khí, nhét đầy đồ thực dụng vào.
Nhóm võ công thì khá tốt, trừ vật phẩm dùng hằng ngày ra, còn có các loại trái cây ăn vật, cùng với mấy loại đồ vật dùng để nghỉ ngơi hưởng thụ.
Nhưng nếu làm quà tặng cho đứa bé, thật sự không tìm ra được.
Tài nguyên Ma vực thiếu thốn, ở bên trong cửa hàng ngọc thạch của Ma vương thành, bọn họ tìm kiếm hơn nửa năm rốt cuộc tìm được một khối Linh ngọc tủy vô cùng trân quý.
Mọi người cùng nhau bỏ ra nhiều tiền mới mua được, miễn cưỡng làm được ba món đồ.
Lúc này, từng đôi tặng quà của mình lên.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã tặng một món đồ trang sức long văn đựng bên trong hộp quà có màu sắc rực rỡ, bởi vì được chế tạo từ linh ngọc tủy vô cùng trân quý, trang sức này có thể hấp thú linh khí, ôn dưỡng thân thể.
Thời Việt và Kỷ Phù cũng tặng một món trang sức làm từ linh ngọc tủy, nhưng là điêu khắc hình Kỳ lân.
Linh Tu và Hoa Hoa thì tặng một món trang sức linh ngọc tủy có hình phượng hoàng cho Thời Oánh, nói cho hay chính là ngày sinh đứa bé, người làm nương cũng rất khổ cực.
Sau khi tặng quà sinh ra cho nhóc con, tất nhiên cũng phải chuẩn bị cho nương của bé.
Lúc Đại Ma vương nhận được trang sức phượng hoàng còn có chút sợ run, sau khi phản ứng lại, lập tức nhìn hai thiếu niên này một chút.
Nàng ấy không từ chối, nhận lấy quà.
Sáu người đã sớm chuẩn bị, trái lại cữu cữu ruột Thời Lưu này có chút qua loa lấy lệ.
Nhất là sau khi đứa bé dừng lại mấy giây ở chỗ vật lấp lánh, thì dùng hai cái tay nhỏ nắm lấy đồ trang sức linh tủy.
Chẳng qua tay của đứa bé quá nhỏ, không cầm chặt được, đồ trang sức rơi xuống, lúc đồ trang sức rơi xuống, bé còn mở to đôi mắt lo lanh nhìn về phía Thời Oánh, giống như cầu cứu nàng ấy.
Thời Oánh không dừng cười được.
Nàng ấy vươn tay ra, cố ý trực tiếp lấy đi hai món đồ trang sức kia
Đôi môi hồng hồng của đứa bé hơi bĩu ra, giống như lập tức có thể biểu diễn một màn la to khóc lớn cho nàng ấy xem.
Thời Oánh cười to ha ha.
Khuôn mắt nhỏ nhắn của đứa bé vì gào khan mà đỏ lên, đáng tiếc lại không khóc nổi, cố lắm mới nhỏ ra hai giọt nước mắt, bộ dạng nhỏ bé vô cùng ủy khuất.
Thời Oánh trở tay nhét nhóc con vào trong lòng Linh Tu, đứa bé không ngửi được khí tức quen thuộc, lập tức dừng tiếng khóc, mở đôi mắt to tròn mắt to trừng mắt nhỏ với Linh Tu.
Đại Ma vương còn ở bên cạnh cười ha ha, sau đó dùng dây đỏ của hộp quà cột lên đồ trang sức, sau đó cột mỗi tay một đồ trang sức cho đứa bé.
Lần này nhóc con rất hài lòng, ở trong bọc tả vặn vẹo một cái, hai tay nhỏ bé kéo một cái, hài lòng nhắm mặt lai, ngủ đặc biệt ngọt ngào.
Nhóc con này vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, rất được hoanh nghênh trong đám người, đến mức mấy ngày rồi Linh Tu còn chưa được ôm đứa bé.
Hắn ta cực kỳ không quen với chuyện ôm trẻ con, vẻ mặt căng thẳng, cánh tay cứng nhắc, rất sợ làm rơi đứa bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận