Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng

Chương 331


 
Đột nhiên một d.a.o động ma khí mạnh mẽ phát ra, làm cho bốn người bị ép bay ngược ra sau.
Lạc Vân Dã kịp thời bảo vệ Ngu Tri Dao, hai người dùng vũ khí ngăn lại, dán chặt vào vách đá, khó khăn ổn định thân hình.
Tần Thuật thì cắm sâu bảo bối kiếm vào lòng đất, thân hình không động đậy, còn dành ra một tay vươn bảo bối đao của mình ra, để cho Cận Hỏa có cái mà nắm.
Sau khi cổ ma khí mạnh mẽ của Thiên Nhân cảnh này tản ra, sáu người lại tiến lên.
Tuân Vực lại rũ đầu không nhúc nhích. Chỉ có lồng n.g.ự.c có chút phập phồng, chứng minh ý còn sống.
Mới vừa rồi Cận Hỏa suýt nữa bay ra ngoài, hắn ta giận đến mức chống nạnh nói: "Này, ta nói ngươi đó Tuân Vực, ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Chúng ta ở bên trong chấp niệm của ngươi, ngươi vẫn luôn đánh lén chúng ta. Bây giờ cũng đã đi ra ngoài rồi, còn muốn đánh lén."
Nam nhân khô gầy run rẩy:" Ta không có đánh lén."
"Tức c.h.ế.t ta." Cận Hỏa tức giận lẩm bẩm một câu, giơ tay vuốt tóc xõa trước trán ra phía sau: "Kiểu tóc không thể bị loạn."
Ngu Tri Dao dắt Lạc Vân Dã chậm rãi đi đến, sau khi dừng lại ở khoảng cách an toàn thì lên tiếng: "Tiền bối, chúng ta đều biết tính cách của ngài hiền lành, chuyện Lạc thành là do Vân Sinh gây ra, cũng không phải ngài---"
"Không phải Vân Sinh." Tuân Vực cắt đứt lời của nàng, đôi môi giấu vên trong mái tóc rối bời mấp máy, ngập ngừng nói: "Không chỉ có Vân Sinh.”
Ngu Tri Dao thấy bộ dạng lòng như tro tàn của y, suy đoán nói: "Ma vương?"
Tuân Vực chợt ngẩng đầu lên, đôi mặt mất sức sống tập trung lên người Ngu Tri Dao, nói nhỏ: "Sao ngươi biết?"
"Tiền bối có năng lực có thể thay đổi Ma vực, tìm kiếm được cuộc sống tốt hơn cho Ma tộc bình thường. Uy vọng của ngài trong lòng vô số Ma tộc đã đủ uy h.i.ế.p hoàng tộc Ma vực rồi." Ngu Tri Dao nói hai ba lời đã đánh nát sự ngây thơ của y: "Sao Ma vương có thể bỏ qua cho ngài chứ?"
Vánh mắt của Tuân Vực ửng đỏ, lẩm bẩm nói: "Vì sao? Ma vương bệ hạ không phải nên vui vẻ vì con dân Ma tộc có cuộc sống tốt hơn sao? Ma tộc và Nhân tộc tranh đấu nhiều năm, không phải là vì muốn chiếm được nhiều lãnh địa màu mỡ của họ, để cho càng nhiều Ma tộc có thể sống sót sao?"
Trò chuyện ở khoảng cách gần, Ngu Tri Dao lại cảm thấy Tuân Vực không phải là không hiểu, chẳng qua là không muốn tin tưởng Ma vương là loại người như vậy.
Nói đơn giản, đây là tâm tính mỗi người.
Hơn nữa bây giờ vẫn chưa chịu tin tưởng, không có cách nào tiếp nhận được.
Lạc Vân Dã lên tiếng: "Quyền lợi thay đổi không ngừng, có cấp trên thích tranh đoạt quyền lợi, cũng có cấp trên làm việc tạo phúc cho bá tánh. Nếu gặp được cấp trên vì dân, năng lực của ngươi có thể phát huy tốt nhất. Nhưng nếu gặp phải người tranh đoạt quyền lực, ngươi sẽ không có cách nào trung hòa được, cổ tin phục đến từ vô số Ma tu dành cho lực lượng của ngươi, chỉ tạo thành một thanh đao g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi."
“Chinh chiến cướp thổ địa với Nhân tộc, đó là Ma vương ra lệnh, vì mưu cầu một cuộn sống tốt hơn cho Ma tộc. Mà ngươi là một một người có thể biến sa mạc thành đất đai, nếu thật sự để cho ngươi phát huy toàn bộ năng lực, vậy danh vọng của Ma vương ở Ma vực sẽ không bằng ngươi."
Lạc Vân Dã nhìn vào đôi mắt sợ run của y, gằn từng chữ: "Mặc dù ngươi không muốn tranh đoạt quyền lực, nhưng hành động của ngươi, đã uy h.i.ế.p đến vị trí vua của Ma vực."
Tuân Vực ngẩn ra, không nói thêm.
Cận Hỏa lén đến gần: "Tiểu Vân, có phải lời ngươi có chút nghiêm trọng không? Hắn có thể tiếp nhận được sao?"
Tần Thuật chậm rãi đi đến, ôm bảo bối kiếm, không mặn không nhạt nói: "Chỗ nào nghiêm trọng? Đổi là ta, không có sự thông minh nắm giữa được năng lực đặc biệt, thì đừng làm gì cả, nhưng nếu thật sự muốn làm, thì lén lút âm thầm, đừng có để bị lộ ra ngoài."
Tuân Vực khàn khàn nói: "Ngươi nói đúng."
Một gọt nước mắt từ khóe mắt y nhỏ xuống: "Là ta không thấy rõ, cũng không muốn thừa nhận, Vương của Ma tộc ta, cuối cùng là một người tranh đoạt quyền lợi, không tiết tổn hại đến bá tánh."
"Tất cả sinh cơ của Lạc thành đều đã bị đoạt đi, vô số Ma tộc lại phải sống đầu đường xó chợ." Tuân Vực rưng rưng: "Ta ngày đêm không ngừng nghỉ kiên trì ba trăm năm mới miễn cưỡng biến sa mạc nơi ta ở trở thành thổ nhưỡng để cho nhiều Ma tộc có thể sinh sống. Mà sa mạc như vậy, Ma vực có hơn mười chỗ. Cho dù ta có lực lượng sinh cơ, trước đại hạn tuổi thọ, cũng không có cách nào biến toàn bộ sa mạc thành thổ địa."
Tuân Vực càng nói càng thống khổ, hai mắt đỏ bừng: "Ma vương... Sao hắn có thể thờ ơ để cho người ta cướp đi sinh cơ của Lạc thành? Những Ma tộc của Lạc thành, phải làm sao?"
Ngu Tri Dao bật thốt nói: "Cho nên, tiền bối, Ma tộc cần ngài."
"Cần ta?” Tuân Vực lẩm bẩm nói.
"Đúng!" Ngu Tri Dao nói: "Ngài còn nhớ sơ tâm của mình không?"
"Ta muốn biến cát vàng thành đất đai, sa mạc cũng có thể nở đầy hoa tươi." Tuân Vực nhỏ giọng nói: "Vốn dĩ ta có thể làm được, nhưng bây giờ ta đã không thể làm được nữa rồi."
"Sao lại không được?" Cận Hỏa khích lệ y: "Chuyện thần tích như biến cát vàng thành đất đai ngài còn có thể làm được, còn có cái gì mà ngài không làm được chứ?"
Tần Thuật nói sâu xa: "Đây không phải là mục tiêu kiên định mà Tuân Vực lưc trước muốn thực hiện sao."
Lạc Vân Dã: "Nửa đường từ bỏ, tương đương với không làm. Ngài đã thành công một nửa, nửa còn lại cần ngài tiếp tục."
Ngu Tri Dao là người thẳng thắn nhất, lớn tiếng nói: "Tiền bối, ngài có thể làm được!"
Tuân Vực hơi ngước mắt lên, tầm mắt mơ hồ nhìn từng người khích lệ mình.
Rất nhiều năm trước, y muốn chứng minh chuyện Lạc thành không phải mình gây ra, vì thế làm rất nhiều chuyện. Nhưng ở trong lúc vô tình biết được chân tướng hoang đường này, không có cách nào tiếp nhận, trở nên điên loạn, tạo ra rất nhiều sát nghiệp sau đó bị Chấp Pháp môn bắt vào sơn động này giam lại.
Tuân Vực không biết trong điên loạn mình đã làm gì, ngay sau đó lại qua rất nhiều năm, y lại khôi phục thanh tỉnh.
Những chuyện làm trong lúc điên loạn, cứ sờ sờ trước mắt, làm cho y sụp đổ.
Mặc dù y đã chịu đủ hành hạ, nhưng trong lòng vẫn muốn dùng lực lượng của mình thay đổi sa mạc Ma vực, nhưng người bị giam ở chỗ này, không có cách nào rời đi.
Tuân Vực bị nhốt trong bí cảnh sau núi, nhìn tuổi thọ của mình từng chút trôi đi, y còn chưa hoàn thành tâm nguyện cả đời, cũng không cam lòng c.h.ế.t ở chỗ này.
Cho nên, sự không cam lòng của y, qua từng năm bị nhốt ở chỗ này biến thành chấp niệm.
Trận chấp niệm này, vẫn luôn kéo dài hơn một nghìn năm.
Hôm nay, cuối cùng cũng biến mất.
Nhưng tâm nguyện chân chính còn chưa hoàn thành, vẫn giống như cây đuốc cháy hừng hừng trong tim Tuân Vực.
Y nhìn về phía bốn người là người duy nhất tin nhiệm mình.
"Ta muốn ra ngoài, nhưng ta không có cách nào ra được." Tuân Vực bình tĩnh nói: "Thật ra ta, không phải là người sống."
Bốn người: ?
"Ở Vân giới, tuổi thọ cao nhất chính là ba ngàn năm, ta cũng không ngoại lệ. Ta không cam lòng cứ c.h.ế.t như vậy, cho nên lực lượng sinh cơ của ta, có thể làm cho linh hồn của ta trường tôn." Tuân Vực than thở: "Chẳng qua chỉ có nửa lực lượng sinh cơ."
Ngu Tri Dao: "Một nửa còn lại thì sao?"
"Bị trận pháp của Lạc thành cướp đi." Tuân Vực nói: "Năm đó ta ở Lạc thành trốn che giấu nửa tháng, muốn khôi phục Lạc thành, không ngừng truyền lực lượng sinh cơ vào trong cát vàng. Nửa số lực lượng sinh cơ kia, đều bị trận pháp của Lạc thành cũng chính là Vân Sinh đoạt mất. Nếu không phải người của Ma vương tìm được tung tích của ta, để cho ta không thể nào chạy trốn nữa, sợ rằng tất cả lực lượng sinh cơ đều đã bị cướp mất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận