Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng

Chương 308


 
Minh Lê kéo cửa từ phía sau, đang muốn hỏi câu là ai, đã nhìn thấy hai con võ công bày ra bộ dạng học sinh tiểu học tiêu chuẩn đứng ở đó, đang thấp thỏm nhìn ngó dáo dác.
"À Xin... Sư tôn, là ngài nha!" Nhất thời Ngu Tri Dao thở phào một hơi: "Ta còn tường rằng là người khác."
Ngu Tri Dao thả lỏng tinh thần, thuận miệng nói: "Sư tôn, ngày mai Thiên Bảng công bố vị trí chính xác, chúng ta muốn vào Vân Cảnh thánh địa tị nạn. Ta và Tiểu Vân đều có thư đề cử, có thể trực tiếp làm đệ tử nội môn. Vô Tình phong kia của ngài bảo vệ được không?
Nếu không bảo vệ được, chúng ta sẽ nhìn thử mấy Phong chủ Cung chủ lợi hại khác, lại thử đi ôm bắp đùi của đại lão tôn giả!"
Minh Lê: ?
Ta không che chở được?
Ta không che chở được?!
Đại lão tôn giả là người bảo vệ của ta đó, biết không?
"Sư tôn sư tôn, trước hết để cho ta vào uống một ngụm trà nóng đi!" Ngu Tri Dao kéo Lạc Vân Dã vào cửa, vừa đi vừa nói: "Ngài đừng lo lắng quá, nếu quá nguy hiểm một lát nữa ta và Tiểu Vân sẽ đi ngay ôm đùi ---"
Hai chữ tôn giả sau cùng bị Ngu Tri Dao yên lặng nuốt vào, nỡ một nụ cười lúng túng nhưng không mất lễ phép với nam nhân tuấn tú nhàn nhã uống trà trong sân.
"Vãn bối ra mắt tôn giả." Ngu Tri Dao mỉm cười nói xong, ném một ánh mắt cho Minh Lê.
Minh Lê cũng nháy mắt, hai người giống như đang diễn ra một vở kích đao quang kiếm ảnh.
Lạc Vân Dã đi theo chào hỏi Minh Tiêu tôn giả, hắn hào phóng thẳng thắng nói: "Tôn giả, chúng ta có thể vào môn hạ của ngài hay không?"
Minh Tiêu tôn giả trực tiếp vứt cho nghịch tử một ánh mắt ý vị thâm trường, làm cho Minh Lê giận đến mức giậm chân tại chỗ.
Minh Tiêu tôn giả vẫn không nhanh không chậm uống trà, sau đó trả lời vấn đề của Lạc Vân Dã: "Bái nhập môn hạ của Minh Lê, coi như bái nhập môn hạ của ta."
Ngu Tri Dao: ?
Lạc Vân Dã: ?
Minh Tiêu tôn giả thả chén trà vẽ hoa sen tinh xảo, bình thản ném ra một quả bom: "Hắn là con trai của ta."
Ngu Tri Dao: !
Lạc Vân Dã: !
Đôi mắt mới vừa bình thường của Ngu Tri Dao, lại liếc ngang qua, đại chiến mắt với Minh Lê.
Lúc này hai bên ăn ý nhường nhau, đi tới chỗ tường viện, chụm đầu bắt đầu lẩm bẩm.
Ngu Tri Dao dẫn đầu kinh ngạc hỏi: "Sư tôn, ngài lại là con trai của tôn giả! Ta còn tưởng rằng ở Vân Kiếm phái ngài là có tài nhưng không gặp thời, đi Vân Cảnh thánh địa chữa thương xong rốt cuộc được coi trọng rồi, trở thành Phong chủ. Tuyệt đối không nghĩ ngài là Tu nhị đại!"
Minh Lê: "... Ta chính là người mang tài hoa? Tiểu Ngư Ngư, chẳng lẽ luyện khí của vi sư không lợi hại?"
"Lợi hại! Nhưng mà..." Ngu Tri Dao ôm đầu đau lòng nói: "Ngài là Tu nhị đại, sao lại có thể ủy khuất ở trong Vân Kiếm phái, biến thành một kẻ hèn mòn bị trọng thương được người ta thương xót chứ. Nếu hai thầy trò chúng ta sớm tới Vân Cảnh thánh địa hưởng phúc thì tốt biết bao?"
Minh Lê: ?
Y tuyệt đối không gánh cái nồi này, nhanh chóng giải thích: "Không phải, Tiểu Ngư Ngư, lúc đầu không phải chính ngươi muốn dưỡng lão ở Vân Kiếm phái sao, vi sư là tôn trọng ý nguyện của ngươi mà."
"Đây không phải là tưởng hai chúng ta bơ vơ không có chỗ nương tựa, thà đi ra ngoài phiêu bạc, không bằng dưỡng lão trong Vân Kiếm phái. Nếu ta biết ngài là Tu nhị đại, lập tức thu dọn cả đêm chuyển nhà dưỡng lão!" Ngu Tri Dao càng nói càng đau lòng: "Không nói đến chuyện khác, chỉ nói đến Linh Thiên đường thôi, khẳng định của Vân Cảnh thánh địa ăn ngon hơn."
Minh Lê: "..."
Đúng là có chút đạo lý!
Minh Lê gật đầu đồng ý: "Tiểu Ngư Ngư nói đúng, quả thật đồ ăn của Vân Cảnh thánh địa ngon hơn."
Minh Tiêu tôn giả vễnh lỗ tai nghe lén ở phía sau suýt nữa bị sặc nước trà.
Tên nghịch tử này!
Chẳng lẽ Vân Cảnh thánh địa bọn họ không có những ưu điểm khác sao?
Sư tôn kẻ hèn mòn cần thương xót bị lấn át hơn mười năm đột nhiên biến thành Tu nhị đại, Ngu Tri Dao được xem như là ái đồ duy nhất của Tu nhị đại, vô cùng sung sướng thể nghiệm ngày tháng làm Tu tam đại.
Lần đầu tiên nàng cùng với đám đồng bạn đi Vân Cảnh thánh địa, không chỉ có thể ngồi trên phi thuyền lớn vô cùng thoải mái, còn có Tôn giả hộ giá cho bọn họ nữa.
Phi thuyền màu trắng bay xuyên qua từng tầng mây ở phía trước, vô cùng vững vàng, bên trong khoang thuyền còn cung cấp rất nhiều phòng nghỉ ngơi, phòng Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã cách gần nhau đối diện là phòng sư tôn Minh Lê.
Trên phi thuyền có pháp trận gia trì tu luyện, Lạc Vân Dã đang mượn linh khí tu luyện, Ngu Tri Dao thì vừa lười biếng vừa tu luyện một lát, suy nghĩ kỹ vẫn không hiểu tại sao sư tôn tu nhị đại nhà mình lại lưu lạc đến tình huống thê thảm như vậy, cho nên cầm một đống quà vặt đi đến cửa phòng Minh Lê.
Ngu Tri Dao: "Sư tôn ta có thể vào không?"
Minh Lê kết thúc trận tu luyện ngắn ngủi, gọi: "Tiểu Ngư Ngư, vào đi."
Ngu Tri Dao đẩy cửa đi vào.
Đã lâu hai thầy trò không ngồi xếp bằng đối mặt nhanu, ăn đồ ăn nói chuyện phiếm.
Ngu Tri Dao vừa nhai đậu phộng rang giòn, vừa hỏi y: "Sư tôn, lúc đầu vì sao ngài lại rời khỏi Vân Cảnh thánh địa, hợp tác với người khác lập tông môn?"
Minh Lê thở dài một tiếng, nhìn nàng: "Tiểu Ngư Ngư ngươi nghĩ sư tôn ở trong Vân Cảnh thánh địa rất hạnh phúc? Ngươi nhìn sư tôn đi, khí tu kiêm Kiếm tu. Ngươi lại nhìn tôn giả đi, đan tu kiêm đao tu. Thuở nhỏ ta thích luyện khí, thích kiếm pháp, ông ấy còn muốn ta luyện đan học đao."
Minh Lê ném một viên đậu phộng vào miệng phẫn nộ nói: "Ta chưa từng thấy ai bá đạo như vậy. Khắp nơi nói đan tu đao tu tốt, nói khí tu Kiếm tu xấu. Cuối cùng ông ấy không thuyết phục được ta, ta cũng không thuyết phục được ông ấy, Sau đó ta hoàn toàn buông thả, làm cho lão đầu kia tức gần chết."
Ngu Tri Dao: "..."
Sư tôn có thể sống đến bây giờ dưới tay của đại lão tôn giả, đại khái là bởi vì là con trai độc nhất đi.
Minh Lê vừa nhắc đến chuyện đối nghịch với Minh Tiêu tôn giả, cả người đều thoải mái. Y càng nói càng hăng hái: "Tiểu Ngư Ngư, sau khi ta hoàn toàn buông thả, ngươi đoán thế nào? Cả thế giới bừng sáng, ta muốn tu luyện cái gì cũng được, ai cũng không quản được ta."
"Đại lão tôn giả yếu như vậy sao?" Ngu Tri Dao suy nghĩ rồi nói: “ Ta nhớ lúc trước khi Linh Tu đi Nhạn thành, đại lão có cho hắn mượn bán thần khí Thanh Diễm đao để phòng thân."
"Ông ấy bao che." Minh Lê tiếp lời: "Cho nên bá đạo, nhất là đối với đứa con trai đáng thương này là ta, đi ra ngoài lịch luyện cũng được cha võ trang đầy đủ, rất sợ ta c.h.ế.t ở bên ngoài. Ta biết ông ấy lo lắng, cho nên trừ Ma tộc công kích ra, ngày thường rất ít ra ngoài lịch luyện. Vì chuyện này, ta bị không ít bạn tốt cười nhạo."
"Sau đó ta tu luyện đến bình cảnh, bạn cùng uổi đều vượt qua ta, khi đó ta mới quyết định đi ra ngoài xông xáo một mình. Chuyến đi này đi hơn hai trăm năm, ở trong Vân giới mênh mông, ta có được nhận thức sâu sắc." Minh Lê cười nói: "Nhìn đi, đã phá được bình cảnh rồi."
"Sư tôn không muốn ngươi đi con đường cũ của ta." Minh Lê vỗ đầu nàng: "Ta biết ngươi sinh ra đã bất phàm, cho nên lúc đầu mới để cho ngươi một thân một mình ra ngoài lịch luyện. Chỉ khi trải qua nguy hiểm bên ngoài, mới có thể để cho ngươi thấy nhiều, có thủ đoạn bảo vệ mình.
Chẳng qua bàn về hệ thống tu luyện tốt cho tu sĩ, không ai vượt qua Vân Cảnh thánh địa."
Ngu Tri Dao nháy mắt mấy cái: "Cho nên sư tôn trưng cầu sự đồng ý của tôn giả, lập Học phủ Thánh địa. Bây giờ dẫn chúng ta đến Vân Cảnh thánh địa, cũng là vì thời cơ đã đến sao."
"Tiểu Ngư Ngư thật thông minh." Minh Lê cười híp mắt: "Ở bên ngoài lịch luyện đủ rồi, lại tới Vân Cảnh thánh địa nhanh chóng tăng tu vi, là chuyện tốt nhất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận