Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng
Chương 264
Nghe được lời này của hắn ta, rốt cuộc Minh Tiêu tôn giả cũng nở nụ cười rõ ràng.
Ngài hơi ý vị thâm trường nói: "Hy vọng ngày sau mọi người tìm được phương pháp, để cho Nhân tộc và Ma tộc có thể dừng chiến."
Sau lưng Thời Việt tràn đầy mồ hôi lạnh, mới vừa rồi Minh Tiêu tôn giả là nhìn về phía hắn ta. Chuyện này làm cho hắn ta theo bản năng cảm giác được, hình như là đang nói với hắn ta.
Thời Việt không dám lộn xộn, cúi đầu, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình.
Minh Tiêu tôn giả tỉnh bơ dời tầm mắt, tiếp tục nhìn Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã, "Các ngươi còn muốn hỏi gì nữa không?"
Lúc này Lạc Vân Dã chủ động hỏi ngài: "Tiền bối, ngài có biết thể chất may mắn và thể chất xui xẻo không?"
"Đúng là ta có biết một chút về hai thể chất này." Minh Tiêu tôn giả có chút tò mò: "Chẳng qua sao lại hỏi chuyện này?"
"Bởi vì ta và Tiểu Ngư chính là hai người đó." Lạc Vân Dã hơi cúi đầu nhìn hai bàn tay nắm chặt của mình và Ngu Tri Dao, "Ta từng nghe nói tu vi tăng trưởng, thể chất xui xẻo sẽ ngày càng xui xẻo. ta muốn biết có cách nào hóa giải loại thể chất này không?"
Minh Tiêu tôn giả nghe xong, nhíu mày cẩn thẩn nhớ lại.
Chốc lát sau ngài nói: "Thể chất xui xẻo không có cách nào hóa giải. Cùng với chuyện ngươi nói hai các ngươi là người có hai loại thể chất hiếm hoi này lại càng không có khả năng.
Trong vạn năm qua thể chất may mắn và thể chất xui xẻo đã xuất hiện rồi, từ lần đó đến nay mới qua sáu ngàn năm, sao có thể xuất hiện?"
Đối mặt với khuôn mặt tràn đầy nghi ngờ của hai người, Minh Tiêu tôn giả giải thích: "Thể chất may mắn và thể chất xui xẻo là thể chất vạn năm khó gặp. Như thế nào chính là vạn năm khó gặp, chính là ít nhất vạn năm mới xuất hiện một lần, không xuất hiện nhiều lần."
Trên đầu Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã có một dấu chấm hỏi to đùng, thăm dò hỏi: "Chẳng lẽ chưa từng có ngoại lệ?"
"Ghi chép một trăm ngàn năm của Vân giới, không xuất hiện ngoại lệ." Minh Tiêu tôn giả chắc chắn nói: "Vậy mỗi lần ta đột phá gặp được thiên lôi, đây không phải là đặc điểm của thể chất xui xẻo sao?" Lạc Vân Dã cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Ngu Tri Dao nói thêm: "Hơn nữa ta còn có thể giúp Tiểu Vân làm thiên lôi biến mất."
Minh Tiêu tôn giả nghĩ ra một loại khả năng, ngài nhìn hai người: "Nếu các ngươi đúng là thể chất may mắn và thể chất xui xẻo, rất có thể là bị người ta cưỡng ép thay đổi số mệnh.
Vốn dĩ nên là sau vạn năm mới xuất hiện thể chất hiếm hoi, nhưng bởi vì có người nhúng tay vào, không ngừng tăng tộc độ để cho thể chất sinh ra, cuối cùng xuất hiện trước thời hạn."
Ngu Tri Dao vội vàng hỏi: "Tôn giả, nếu thật sự như vậy, ở Vân giới có thể làm chuyện này hẳn không được mấy người đi?"
"Bản lĩnh theo dõi thiên cơ, thay đổi số mệnh này, không có người nào trong Vân giới có thể làm được." Trong đôi mắt của Minh Tiêu tôn giả lóe lên suy nghĩ sâu xa, than thở nói: "Có lẽ chỉ có vị tiền bối phi thăng duy nhất kia mới có năng lực làm chuyện này."
Tổ võ công lặng lẽ đi theo chuẩn bị cầu xin tha thứ cho Linh Tu, cuối cùng ăn một dưa lớn khó hiểu, lúc trở về tiểu viện, vẫn còn chưa suy nghĩ ra.
Sửa đổi số mệnh?
Vị đại lão phi thăng kia vì sao thay đổi số mệnh của bọn họ, làm cho nàng và Tiểu Vân Sinh ra trước thời hạn?
Quá kỳ lạ.
Thật sự không tìm được bất kỳ lý do nào.
Hai con võ công không nghĩ ra, đi ngay đến tiểu viện 89, chờ đợi Linh Tu trở về.
Bởi vì Đại Ma vương đã ký khế ước sinh tử với Linh Tu, Minh Tiêu tôn giả quyết định tạm thời dừng lại việc trừng phạt.
Chờ ba năm Thiên Bảng kết thúc, Linh Tu đi ra từ tiên cung, lại bàn bạc trừng phạt chuyện cứu Ma tộc này.
Dù sao Nhân tộc bọn họ không thể để cho Ma tộc thay thế vị trí trên Thiên Bảng được.
Chẳng qua tạm thời miễn trừ trừng phạt, nhưng Linh Tu vẫn quỳ trong rừng trúc nửa ngày, mắt thấy sư tôn ngồi cách đó không xa nhàn nhã thưởng trà.
Minh Tiêu tôn giả nhìn tiểu đồ đệ mà mình nhận, than thở trong lòng một tiếng.
Ngài đã sớm biết Linh Tu mang tinh phách Ma vương ra ngoài, len lén nuôi dưỡng bên cạnh, vẫn luôn để cho kính linh tái hiện lại cảnh tượng quan trọng và hình ảnh cho ngài.
Kính linh bị ép khô linh lực, ngay cả một giọt cũng không còn.
Chẳng qua kết quả rất khả quan, cuối cùng Minh Tiêu tôn giả cũng biết nguyên nhân nghịch đồ này làm như vậy.
Lúc không có ai, ngài sớm đã phục hồi lại cảnh tượng Đại Ma vương và Linh Tu quyết định nghị hòa với Yêu tộc và Nhân tộc vào trong thủy kính, tìm cơ hội để cho các Phong chủ Cung chủ của Vân Cảnh thánh địa nhìn thấy.
Mọi người xem xong cũng trầm mặt.
Nhân tộc và Ma tộc tranh đấu đến nay, không ai tin tường Ma tộc, lại càng không có người nào tin Ma tộc tàn nhẫn chỉ biết g.i.ế.c hại sẽ chủ động nghị hòa ba tộc.
Giống như chuyện cực kỳ khó tin.
Nhưng Đại Ma vương đời đầu lại làm như vậy.
Nhưng nàng không phải là Ma vương hôm nay nữa.
Cho nên mọi người càng yên lặng hơn, lại cảm thấy có chút tiếc nuối.
Nếu như lúc trước.... Đáng tiếc, không có nếu như.
Minh Tiêu tôn giả cố ý thả ra đoạn cảnh tượng này, coi như kiếm đồng tình cho Linh Tu, sau này để cho hắn ta giảm được trừng phạt.
Không ngờ đến nghịch đồ này còn đề phòng ngài như cướp vậy!
Minh Tiêu tôn giả quyết định để cho hắn ta quỳ thêm một lát, sau khi quỳ từ giữa trưa đến trời tối, ngài mới thản nhiên đứng dậy: "Trở về đi."
"Vâng." Hai đầu gối của Linh Tu vừa đau vừa tê dại, hắn ta đè một tay xuống đất, chậm chạp đứng dậy, cung kính thi lễ một cái.
"Chuyện của Thời Oánh, cảm ơn sư tôn."
Minh Tiêu tôn giả hừ một tiếng.
"Đệ tử biết là sư tôn cố ý nhắm một mắt mở một mắt." Linh Tu lại quỳ xuống dập đầu nói: "Đệ tử nhất định sẽ không phụ sự tin tưởng của sư tôn."
"Được rồi, trở về đi." Minh Tiêu tôn giả khoát tay nói.
Mắt thấy bóng lưng thiếu niên càng lúc càng xa, Minh Tiêu tôn giả hơi rũ mắt, lại thở dài thật sâu.
Tại sao có thể như vậy?
Đồ đệ nhỏ nhất của ngài, mới hai mươi tuổi, chỉ là vào kính trừ ma lịch luyện một tháng, lại len lén mang về đạo lữ mà mình đã quyết định.
Mà nghịch tử kia, ở bên ngoài lăn lộn hơn hai trăm năm, tu vi không tiến bộ thì thôi đi, ngay cả đạo lữ cũng không có.
Hơn nữa nghịch tử kia lừa ai chứ không lừa được ngài.
Còn tu luyện Vô tình đạo?
Sợ rằng ngay cả nhập môn của Vô tình đạo cùng không sờ đến được.
Minh Tiêu tôn giả trầm mặt, bắt đầu có chút nghi ngờ có phải nghịch tử kia có vấn đề chỗ nào hay không?
...
Hai con võ công đến viện 89, ngồi xổm khi mặt trăng mọc lên đỉnh đầu, cuối cùng Linh Tu cũng trở về.
Linh Tu quỳ trong rừng trúc không dám dùng linh lực, đầu gối vừa đau vừa tê dại, hôm nay trở về chỗ ở không muốn đi thêm dù chỉ một hước, trực tiếp ngồi xếp bằng xuống bắt đầu điều tức.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã đang nằm trên ghế thưởng thức ánh trăng, thấy người về, vội vàng chạy chậm đến bên cạnh Linh Tu.
“Linh Tu, chúng ta muốn hỏi tỷ tỷ một vài vấn đề, có được không?"
Linh Tu gật đầu, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra Dưỡng hồn ngọc.
Ngu Tri Dao cẩn thận nhận bằng hai tay, trực tiếp mở miệng hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ngài có biết tiền bối Vân Sinh không?
"Ta biết."
Thời Oánh trả lời xong, còn căm hận mắng một câu: "Tên đó chính là một cái chày gỗ!"
Ngu Tri Dao, Lạc Vân Dã: ?
Cái gì? Chày gỗ?*
Bạn cần đăng nhập để bình luận