Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng
Chương 341
Ba người trên sườn núi: "..."
Tốt lắm, đây là phát triển theo hướng Phan Kim Liên Tây Môn Khánh?
Dưới sườn núi, sau khi một người một quỷ bàn kế hoạch độc c.h.ế.t tộc trưởng tộc Thận ma, tân nương không nhịn được muốn thân thiết với Cầm Minh một chút.
"Cầm lang~" Giọng nói của nữ nhân trở nên uyển chuyển, hơi nâng đầu lên, nhắm mắt chu miệng, lại gần hắn ta đòi hôn.
Vẻ mặt Cầm Minh thay đổi, vô cùng ghét bò vươn tay ngăn cái mặt đang đến gần của ả, ép cho cái mặt kinh khủng kia trở lại chỗ cũ.
Sau khi đẩy ta xa, Cầm Minh mới giả vờ đỏ mặt mắc cỡ.
Vốn dĩ quỷ nữ ngàn năm rất tức giận, nhưng nhìn khuôn mắt tuấn tú kia của Cầm Minh, ủy khuất sẳng giọng nói: "Cầm lang~"
Cầm Minh thiếu chút nữa sờ da gà nổi lên.
Hắn ta nháy mắt, đôi mắt hiện lên một tầng nước, mặt là dùng linh khí ép cho đỏ như trái cà chua: "Phu nhân, ta, ta còn chưa thân thiết như vậy với cô nương nào."
Nữ quỷ mừng rỡ.
Phu quân ả định, lại thủ trinh tiết nhiều năm vì ả như vậy.
Động tác né tránh mới vừa rồi của Cầm Minh, quỷ nữ đã hoàn toàn không thèm để ý đến nữa
Nam nhân chưa bao giờ song tu, luôn thẹn thùng như vậy. Nhất là nguyên linh của lần đầu tiên song tu, là thứ cực bổ đối với người tu đạo.
Trong lòng nữ quỷ ngàn năm nhớ nhung nguyên linh của phu quân trời định, chỉ muốn hại c.h.ế.t lão nam nhân đã chơi chán kia, cùng với phu quân mới làm xong chuyện tốt.
Cho dù tân nương muốn nhanh chóng làm chuyện tốt, nhưng cũng biết phu quân mới này của mình là nam nhân tuân thủ quy củ nếu ả cưỡng ép, dù cho làm xong chuyện tốt, cũng làm cho hắn ta chán ghét.
Có lẽ vì nguyên nhân như vậy, mới có thể giữ được trinh tiết nhiều năm, cuối cùng để lại cho ả.
Tân nương tràn đầy vui mừng, kéo hắn ta muốn quay về, chẳng qua đột nhiên nghĩ đến nữ nhân thân thiết với hắn ta, nhướng mày một cái, quay đầu lại hỏi hắn ta: "Cầm lang, cô nương mới vừa rồi thân thiết với ngươi, thổi kèn Xô na trước mặt ngươi là ai vậy?"
"Đó là muội muội của ta." Cầm Minh trả lời không chút do dự, vừa thâm tình vừa ngượng ngùng nói: "Phu nhân, đợi tối nay ngươi sẽ hoàn toàn biết được, trừ ngươi ra, ta chưa từng thân thiết với cô nương khác."
Người trong cuộc vừa nói ra lời này xong, thiếu chút nữa tự bị lời của mình ói ra tại chỗ.
Chẳng qua quỷ nữ ngàn năm rất hài lòng, hoàn toàn không nghi ngờ, xoay người muốn dẫn Cầm Minh trở về.
Ai ngờ Cầm Minh lại hơi kéo ả lại, đổi khách thành chủ hỏi: "Phu nhân, ngươi còn chưa nói rõ chuyện quỷ con với ta."
Nhất thời trong lòng nữ quỷ căng thẳng một chút.
Phản ứng của ả rất nhanh, giống như một tra nữ, đổ hết tất cả lỗi lên đầu của tộc trưởng tộc Thận ma, cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt: "Nếu không phải hai năm trước, tộc trưởng tộc Thận ma tham lam sắc đẹp của ta, tới cưỡng ép ta, sao ta có thể cùng gã tạo quỷ con được chứ?"
Đúng là lần đầu tiên bị cưỡng éo, chẳng qua ả cùng vì tu vi tăng nhanh khi song tu. Cứ quá lại như vậy, lập tức mang thai quỷ con.
Cầm Minh chỉ muốn thăm dò một chút tin tức, nghe đến chỗ này, lập tức vừa đi xuống sườn núi vừa tức giận nói: "Không ngờ tộc trưởng lại là người hèn hạ vô sỉ cưỡng ép cô nuông xinh đẹp!"
Quỷ nữ ngàn năm không lên tiếng, chỉ là nhẹ nhàng khóc thút thít.
Cầm Minh nhỏ giọng nói: "Phu nhân, ngươi yên tâm, chờ ta và ngươi thành thân, sau này ta sẽ đối xử tốt với ngươi và quỷ con."
Quỷ nữ ngàn năm gật đầu qua loa, trong lòng có chút chột dạ, sợ bị phu quân mới nhìn ra là đang giả bộ, cho nên muốn nhanh chóng dẫn người về.
Ba người ở trên sườn núi, nhìn náo nhiệt, trước khi tân nương trở lại, đã trở lại đội ngũ trước một bước.
Đợi Cầm Minh nghiêm mặt trở về đội ngũ thổi kén Xô na, ba người đều đồng loạt vỗ tay khen ngợi đại sư huynh
Bên trong truyền âm nhóm---
Ngu Tri Dao: "Đại sư huynh thật lợi hại!"
Lạc Vân Dã: "Tiểu Ngư nói đúng, sự thông minh của đại sư huynh làm cho bọn ta bội phục, có thể thành công kêu gọi đối phương đầu hàng! Không hổ là đại sư huynh."
Linh Tu trầm mặc một hồi, nói: "Đại sư huynh, là lúc trước mắt sư đệ vụng về, sư huynh mới là đệ nhất thiên tài xưng đáng của Vân Cảnh thánh địa ta.”
Người sau còn biết nịnh hơn người trước, làm cho Cầm Minh cảm thấy chóng mặt, lúc này mặt mày sung sướng truyền âm nói; "Thiên tài chân chính, chỉ cần một chuyện nhỏ, là có thể tỏa sáng."
"Vâng vâng vâng."
"Đúng vậy, đúng vậy."
"Đại sư huynh nói có lý."
Các sư đệ sư muội liên tục phụ họa tán dương, trong lòng Cầm Minh vô cùng thoải mái, nụ cười trên mặt càng tươi.
Sau lớp rèm của kiệu, tân nương đang nhìn lén thấy phu quân mới vui vẻ như vậy, lại chắc chắc hắn ta đối với mình tình sâu nghĩa nặng.
Tân nương nhìn khuôn mắt tuân tú tiêu sái kia, càng động lòng, không khỏi thúc giục đội ngũ đi nhanh hơn.
Giờ phút này đã đến canh hai, không cần ả thúc giục, Lộ Lộ cũng biết muốn nhanh chóng tăng tốc.
Cũng bởi vì tộc trưởng phu nhân này không dễ phục vụ, Lộ Lộ để tránh đêm dài lắm mộng, xảy ra chuyện bất ngờ gì, để cho kiệu phu nhanh chóng đi về phía trước.
Trước khi bầu trời lộ ra tia sáng, cuối cùng tân nương cũng được đưa vào phủ đệ của tộc trưởng.
Tân nương nói Cầm Minh làm việc không tê, đặc biệt để hắn ta lại ở phủ đệ.
Cầm Minh dựa vào sự sủng ái của phu nhân tộc trưởng, còn nhân tiện dẫn theo ba đồng bạn, náo nhiệt ăn uống miễn phí ở phủ đệ tộc trưởng.
Trước đó tân nương đưa cho Cầm Minh một vòng ngọc, đợi sau khi chuyện thành, nàng ta sẽ bóp vỡ vòng tay ngọc, gọi hắn ta đến.
Bốn người xen lẫn trong đám Thận ma, vừa ăn uống vừa truyền âm cho nhau, chờ tân nương gọi bọn họ.
Ở hiện trường Linh Tu âm thầm quan sát một vòng, nói: "Các ngươi nói thân phận thật sự của tộc trưởng tộc Thận ma đang ở đâu?"
"Nếu như vì bảo vệ thận cảnh không bị phá..." Ngu Tri Dao nhìn về phía nội viện, tỏ ý với ba người: "Có khả năng rất lớn là quỷ con, là người gần nhất có thể bảo vệ tộc trưởng Thận ma."
Lạc Vân Dã nhíu mày: "Nếu quỷ con ra tay, có thể quỷ nữ sẽ thất bại."
"Chỉ cần có thể thành công một nửa, hoặc gây ồn ào, chúng ta có thể thừa dịp rối loạn mà hành động." Cầm Minh vén tay áo lên, tự rót cho mình một ly rượu trái cây, ngửa đầu uống cạn sạch.
Vô cùng tiêu sái, nào còn bộ dạng thâm tình thành thật khi đối mặt với nữ quỷ.
Ba người tỉnh bơ cách xa Cầm Minh, sợ bị hắn ta lừa gạt gì đó.
Tất nhiên Cầm Minh chú ý hành động nhỏ của ba người, đang muốn lộ ra bất mãn, vòng tay ngọc bội đột nhiên vỡ thành hai nửa.
Hắn ta cầm vòng tay, vẻ mặt nghiêm túc: "Đi."
Bốn người thuần thực đi ra từ đám người ồn ào, chạy thẳng đến nội viện.
Lạc Vân Dã dựa theo lẽ thường dán cho mọi người phù trừ tà và phù trừ tà cấm tám, Cầm Minh nhìn hắn lại ra tay hào phóng, trong đầu nghĩ đến gì đó, nhưng bị tiếng mở cửa cách đó không xa cắt đứt.
Ngay sau đó, lập tức thấy tân nương thò đầu từ phòng len lút nhìn trái phải, khẽ gọi một tiếng Cầm lang như muỗi kêu.
Cầm Minh ở ngoài viện cố ý làm như say rượu dây dưa với đồng sự, vui vẻ nói: "Các vị, thật sự không thể uống, thê tử của ta còn đang chờ ta về, đi về trễ nàng nhất định sẽ phạt ta."
Nghe nói như vậy, tân nương rất thẹn thùng nhấc váy về phòng, cửa còn chưa hoàn toàn khép lại, chờ người đến đẩy cửa ra.
Bóng người nữ nhân vừa biến mất, bốn người từ từ điều chỉnh hô hấp, tiến vào viện, tử khí xung quanh tự động tránh đi.
Bọn họ dần đến gần căn phòng kia, Cầm Minh sửa lại nếp nhăn ở vạt áo, chuyên nghiệp nở một nụ cười thâm tình, chợt đẩy cửa phòng ra, đang lúc muốn kêu một tiếng phu nhân, đã bị hình ảnh trước mắt làm cho hoảng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận