Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng

Chương 179


 
Thành chủ mang mặt nạ bạch lộc đã sớm đứng trên bậc thang của phủ thành chủ, nghe được khẩu hiệu thưởng gấp đôi khí thế bừng bừng hùng dũng oai vệ, vui vẻ hớn hở vẫy tay với mọi người: "Những anh hùng Nhạn thành đều trở về rồi!"
 
Thành chủ nghiêng đầu nhìn về phía thị vệ hắc giáp Nhạn thành, cười híp mắt nói: "Ngươi rất tốt, đúng là phải thưởng gấp đôi cho những anh hùng bảo vệ canh phòng Nhạn thành này. Kể từ hôm nay, ngươi cứ trở thành thị vệ của đội thân vệ ta đi."
 
Thị vệ hắc giáp Nhạn thành: !
 
Còn có chuyện tốt như vậy?
 
Trong thoáng chốc giống như hắn ta đã tìm được bí quyết nhanh chóng thăng chức của mình, vì vậy vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thành chủ đại nhân, lần này những anh hùng Nhạn thành vào sinh ra tử, thuộc hạ cảm thấy gấp đôi không đủ, phải thêm nữa!"
 
Lời tăng thêm này, làm cho tiếng cười của Thành chủ hơi vặn vẹo một chút: "Ngươi nói rất ..."
 
Thị vệ hắc giáp Nhạn thành rất kích động, lập tức nói: "Thuộc hạ cảm thấy còn có thể tăng thêm gấp đôi đôi!"
 
Thành chủ: "Ha ha... Đây..."
 
"Thuộc hạ..."
 
"Im miệng." Thành chủ xanh mặt, lập tức cắt đứt lời nói tăng gấp đôi đôi siêu cấp của hắn ta, vẫy tay một cái: "Bây giờ, lập tức đi đến đội thân vệ báo cáo."
 
"Vâng." Thị vệ hắc giáp Nhạn thành không có nắm chặc cơ hội nhanh chóng thăng chức, lúc rời đi, còn có chút lưu luyến.
 
Thành chủ mặt nạ Bạch lộc: "..."
 
Ngươi còn thất vọng! Ngươi còn thất vọng!
 
Thành chủ thật sự muốn tức chết, lúc quay mặt lại đã nở nụ cười rực rỡ như hoa hướng dương.
 
Ông ta vô cùng hòa ái phát biểu, nói từ lúc Nhạn thành mới thành lập đến lịch sử phát triển, cuối cùng còn bắt đầu nói đến công lao vĩ đại của lực lượng thị vệ hắc giáp Nhạn thành, ý đồ thuyết phục các tiểu đội trừ ma gia nhập Nhạn thành, trở thành thị vệ hắc giáp Nhạn thành.
 
Nếu không phải thành chủ tăng khen thưởng cao gấp ba lần khen thưởng đã nói trước, lại còn cho tiểu đội trừ ma xuất sắc nhất là đội của Ngu Tri Dao mỗi người một triệu linh thạch hạ phẩm, đám người Ngu Tri Dao cũng lười nghe thành chủ này phát biểu.
 
Chẳng qua quả thật bọn họ cũng không có nghe.
 
Linh Tu đặt Thanh Sơn thuẫn ở trước mặt, sáu người chụm đầu vào sau tấm thuẫn, đã bắt đầu thảo luận đến vấn đề nơi về của tiên bảo phụ trợ còn chưa lấy được vào tay kia.
 
Mặc dù ngay từ đầu Ngu Tri Dao là có mục đích muốn lấy tiên bảo trị liệu này cho Tiểu Vân, chẳng qua trải qua khoảng thời gian ở chung với đám đồng bạn, nàng cảm thấy có người càng thích hợp với tiên bảo này hơn.
 
Nàng và Tiểu Vân ở Nhạn thành này, lấy được tiên khí Ma linh khải, còn làm cho Thận châu lại phát sáng, đã lấy được rất nhiều.
 
Người không thể quá mức tham lam.
 
Vì vậy Ngu Tri Dao nói: "Ta không muốn."
 
Lạc Vân Dã và Thời Việt cũng theo sát từ bỏ.
 
Linh Tu lắc đầu.
 
Kỷ Phù trực tiếp nói với Hoa Hoa: "Của ngươi."
 
Hoa Hoa định nói mình cũng không muốn: "..."
 
A? Tiên bảo từ trên trời rơi xuống?
 
"Chuyện này... Hì hì...." Hoa Hoa kích động xoa tay: "Thật sự cho ta sao! Đây chính là tiên bảo đó!"
 
Thấy được bộ dạng chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ của hắn, năm người còn lại đều đồng loạt gõ đầu hắn ta một cái.
 
Hoa Hoa bị đánh đầu vội vàng hô lên: "Ta còn muốn cao nữa đó!"
 
Thành chủ đang đứng trên bậc thang hung dũng phát biểu: "..."
 
Ông ta thật mệt lòng.
 
Mắt thấy bộ dạng mê màng buồn ngủ của mấy chục người, rốt cuộc thành chủ cũng nguyện ý kết thúc buổi phát biểu nhàm chán này.
 
Ở bên cạnh từng hàng thị vệ bắt đầu đi lên phát khen thưởng cho mọi người.
 
Lần này trong trận công kích Ma tộc, tiểu đội trừ ma có thể sống sót không nhiều lắm, tiểu đội trừ ma sáu người Ngu Tri Dao là tiểu đội duy nhất có thành viên sống sót toàn bộ.
 
Dựa theo ghi chép trong viên châu kia, biểu hiện của tiểu đội trừ ma sáu người này vô cùng ưu tú, thành chủ Nhạn thành vô cùng sảng khoái đưa tiên bảo phụ trợ cho bọn họ, nhận tiện còn chưa từ bỏ ý định thuyết phục một trận.
 
Còn về chuyện rốt cuộc tiên bảo sẽ thuộc về ai, do nội bộ bọn họ quyết định.
 
Trừ chuyện này ra tiểu đội trừ ma sáu người còn nhận được một triệu linh thạch hạ phẩm và rất nhiều linh quả thượng hạng, một ít tài luyện luyện khí luyện đan, có cao có thấp.
 
Khen thưởng rất phong phú, tất cả sáu người đều hài lòng trở về khách điếm Nhạn Thánh.
 
Dọc theo đường đi Hoa Hoa đều khoe vòng tay trị liệu màu trắng đeo trên tay mình, hận không thể để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy.
 
Tiên bảo vòng tay trị liệu này thích hợp nhất với tu sĩ theo chức nghiệp Trị Liệu sư, sử dụng cái này có thể tăng hiệu quả trị liệu của Trị Liệu sư.
 
Hơn nữa loại tiên bảo trị liệu này vô cùng hiếm thấy, nếu Trị Liệu sư có nó, có thể cảm ngộ nhanh hơn đối với thuật trị liệu.
 
Năm người lặng lẽ để lại tiên bảo cho hắn, hơn nữa còn là phân phối trước khi thành chủ đưa cho, là không muốn gây sự chú ý dẫn họa đến.
 
Không ngờ cái tên này đắc ý đến mức đuôi vễnh lên tận trời, chỗ nào còn có tinh thần lo lắng sẽ dẫn họa đến người mình.
 
Vì vậy sau ót của Hoa Hoa lại bị năm bàn tay đánh liên tiếp: "Thu liễm, đừng có đắc ý!"
 
"Không sao, phía trên của ta có người." Hoa Hoa kiêu ngạo hừ một tiếng: "Ai dám cướp đồ ta, ta sẽ cho hắn không đi nổi."
 
Kỷ Phù: "Ta dám, phía trên của ta cũng có người."
 
Kỷ Phù nói xong chỉ vào Linh Tu: "Người chống lưng của hắn còn lợi hại hơn ta nhiều, hơn nữa tuyệt đối là người ngươi không chọc nổi."
 
Ngu Tri Dao: "..."
 
Giỏi lắm, bây giờ bắt đầu khoe khoang chống lưng của mình rồi?
 
Nàng yên lặng nắm lấy tay của Lạc Vân Dã, tiến lên nhỏ giọng nói: "Không sao, Tiểu Vân, ngày sau chúng ta sẽ trở thành người chống lưng cho mình."
 
Lạc Vân Dã cười một tiếng: "Ừ."
 
Thời Việt ở một bên cũng vội vàng nói: "Ta cũng sẽ trở nên rất lợi hại, ta có thể trở thành chống lưng của ca ca và Tiểu Ngư.”
 
"Huynh khống" đứng về phíaTiểu Vân vô điều kiện lấy được hảo cảm rất lớn từ Ngu Tri Dao, vì vậy nàng gật đầu nói: "Được, vậy sau này ba chúng ta đều sẽ thành người có bối cảnh mạnh!"
 
Bên kia Kỷ Phù và Hoa Hoa đã bắt đầu giống như học sinh tiểu học so sánh chống lưng của mình, Linh Tu cũng bị cuốn vào.
 
Bên này Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã đều hiểu tính cách của đối phương, nói như vậy chỉ là khích lệ một chút mà thôi, trên thực tế tu luyện khoa học nghỉ ngơi đủ giấc mới quan trọng!
 
Nhưng Thời Việt lại tin thật, vì trở thành chống lưng mạnh mẽ của ca ca và Tiểu Ngư, hắn ta quyết định ngày sau mình phải càng cố gắng tu luyện hơn nữa!
 
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã còn không biết trong lúc vô tình mình đã tạo ra một người cuồng tu luyện.
 
Dọc theo đường đi sáu người cãi nhau ầm ĩ.
 
Lúc trở lại khách điếm Nhạn Thánh, còn gọi một bàn linh thực thật đắt đến để chúc mừng.
 
"Ngày mai ta và sư đệ phải về tông môn rồi. Tối nay không say không về!" Kỷ Phù đạp một chân lên ghế, một tay nâng ly rượu, cụng ly với mọi người.
 
Linh Tu nhìn lướt qua mọi người, trong mắt là vẻ luyến tiếc, không nhịn được nhắc nhở: "Tháng 9 nhất định phải đến đó."
 
"Đến đến đến, nhất định đến." Ngu Tri Dao nói: "Chẳng qua trước đó phải nói chuyện này đã, chúng ta đúng là muốn đến học phủ, nhưng cũng không phải là không có khả năng bị đuổi học."
Bạn cần đăng nhập để bình luận