Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng
Chương 209
Minh Lê thấy không kích thích được ngài, có chút tiếc nuối chép miệng vài cái. Y chống cùi chỏ lên bàn, tay kia tiếp tục nhặt đậu phộng trong khay thảy vào miệng, ánh mắt lại dán lên Thủy kính.
Giờ phút này, bên trong Thủy kính, hình ảnh đã chuyển tới khúc tiểu cô nương áo đỏ kia lo lắng cho sức khỏe của Ngu Tri Dao, bưng một khay linh quả vào phòng thăm nàng.
"Đạo sĩ tỷ tỷ, thương thế của tỷ ra sao rồi?" Tiểu Thù lấy một linh quả to từ trong khay ra đưa cho nàng: "Bạch Tịch ca ca nói linh quả có linh khí, ăn xong sẽ khỏe hơn. Tỷ tỷ ăn đi, ăn linh quả xong là sẽ khỏe lại thôi."
Ngu Tri Dao yếu ớt nói cảm ơn.
Sau đó đưa linh quả kia cho Tiểu Thù: "Tiểu Thù ăn đi."
Tiểu cô nương nuốt nước miếng, cuối cùng vẫn không chống cự lại được sự mê hoặc này, lấy từ trong khay một linh quả nhỏ, đôi mắt đen láy nhìn nàng, nghiêm túc hỏi: "Tiểu Thù ăn cái này được không?"
Ngu Tri Dao cong mắt cười: "Đương nhiên là có thể."
Một lớn một nhỏ bắt đầu đối mặt ăn linh quả.
Ngu Tri Dao còn lấy ra mấy cục kẹo đưa cho tiểu cô nương. Tiểu cô nương chưa từng được ăn kẹo, vân vê ngón tay, đỏ mặt nhận lấy.
"Cảm ơn tỷ tỷ!"
Ngu Tri Dao tươi cười, hỏi thăm: "Ta thấy Tiểu Thù và tỷ tỷ, còn có Bạch Tịch ca ca có mối quan hệ rất tốt, có thể kể với ta về chuyện cũ của nơi này được không? Ta rất thích Tiểu Thù, chỉ có điều là sau khi sáu người bọn ta giúp mọi người trừ ma sẽ rời đi, sau này hẳn là sẽ không gặp lại nữa."
Một câu cuối cùng, mang theo chút phiền muộn.
Được ăn linh quả, lại có kẹo, tiểu cô nương lập tức bị đả động, cất giọng non nớt: "Đương nhiên là có thể!"
Sau đó Ngu Tri Dao bắt đầu nghe tiểu cô nương kể về một phiên bản khác hoàn toàn không giống Thái Lam bây giờ.
Bên trong câu chuyện này, từ nhỏ cơ thể của Thái Lam đã ốm yếu gần như là không thể đi lại, nằm trên giường bệnh quanh năm suốt tháng. Nhưng trước mặt người khác vẫn sẽ cố gắng mỉm cười, chỉ là thi thoảng một mình trong đêm sẽ lén bật khóc.
Thái Lam rất thích bầu trời trong xanh ở bên ngoài, cũng muốn đi lại sinh hoạt như những người bình thường khác, khám phá thế giới bên ngoài. Có thể tự tay trồng hoa, giúp cha nương thu hoạch lúa mì, cho gà vịt ăn.
Là một thiếu nữ luôn hướng về thế giới tươi đẹp.
Mà Bạch Tịch, bởi vì cha nương Bạch Tịch có quan hệ rất tốt với cha nương Thái Lam, sau đó quyết định kết thông gia ngay từ bé.
Sau này cha nương Bạch Tịch xảy ra chuyện trên núi, Bạch Tịch còn rất nhỏ đã mất đi cha nương, vẫn luôn được hàng xóm chăm sóc. Cha nương Thái Lam thấy thương đứa trẻ này, bèn đón hắn ta về nhà.
Bạch Tịch lớn hơn Thái Lam hai tuổi, bầu bạn bên nhau nhiều năm. Về sau Bạch Tịch vì muốn chữa trị tận gốc bệnh của Thái Lam, nghe người ta nói không có gì mà tiên nhân tu đạo không thể làm được, liền một thân một mình đi cầu học.
Không ai biết mười năm đó hắn ta đã trải qua những gì, chỉ biết là mười năm sau hắn ta mang theo đan dược có thể chữa khỏi cho Thái Lam trở về.
Nếu không có chuyện Thận ma bắt mất hồn phách của người trong tộc, hẳn là Bạch Tịch và Thái Lam đang chuẩn bị chuyện hôn sự rồi.
Tiểu cô nương chống mặt, trông đợi nói: "Chờ cứu được cha nương trở về, cứu được người trong tộc, Bạch Tịch ca ca có thể thành thân với tỷ tỷ rồi. Sau đó một nhà bọn ta có thể cùng nhau lên trên trấn xem lễ hội đèn lồng! Nghe nói lễ hội đèn lồng rất đẹp, đèn được treo cả một con đường, sáng như ban ngày, còn có đủ loại bánh ngọt nữa."
Tiểu cô nương vò đầu: "Tuy ta cũng không biết cả một con phố dài cỡ nào, nhưng ca ca nói là rất dài, còn dài hơn cả mấy căn nhà trúc của tộc này ghép lại."
Ngu Tri Dao bất giác xoa đầu cô bé, tiểu cô nương cũng quên rụt về, cô bé kéo căng chỗ áo bị rách đã được vá lại kia, đột nhiên có chút lo sợ.
"Lễ hội đèn lồng rất đẹp, bánh kẹo cũng rất ngon, nhất định Tiểu Thù sẽ được thấy." Ngu Tri Dao nói.
Tiểu cô nương là một người coi trọng tình thân như thế, cuối cùng lại lựa chọn bước vào tiên môn, chắc hẳn là trận ma tập này không tốt đẹp gì rồi.
Ngu Tri Dao lấy từ nhẫn trữ vật ra một mớ kẹo và bánh sơn trà: "Nhà Tiểu Thù thật hạnh phúc, cái này cho mọi người, đợi cha nương tỉnh lại thì cùng ăn nhé."
Không ngờ đạo sĩ tỷ tỷ không những không bắt mình đi, mà ngược lại còn cho mình rất nhiều đồ ăn ngon, Tiểu Thù ngẩn người, cười gật đầu mạnh một cái nói: "Cảm ơn tỷ tỷ xinh đẹp!"
Đôi mắt âm u vô cùng đáng sợ khi chăm chú nhìn một người lúc trước, giờ phút này cười lên lại có chút đáng yêu.
Ngu Tri Dao nói: "Tiểu Thù, ta còn muốn hỏi một chút về chuyện của con Thận ma kia. Nó cướp hồn phách của người trong tộc bằng cách nào?"
Tiểu Thù lắc đầu: "Ta cũng không biết. Lúc Thận ma đột kích, ta cũng bị thương nên ngất đi. Có điều..."
Tiểu cô nương có chút muốn nói lại thôi.
Ngu Tri Dao ôn nhu kiên nhẫn hỏi thăm: "Có điều thế nào?"
"Ta cũng không biết có phải là do ta hoa mắt hay không." Tiểu Thù nói: "Con Thận ma đã tập kíchta kia, hình như không phải màu sắc sặc sỡ mà là màu xám..."
Ngu Tri Dao cẩn thận suy nghĩ một lát: "Có thể là con màu xám kia biến thành màu sắc sặc sỡ."
Tiểu Thù gật đầu: "Đúng thế! Tỷ tỷ và Bạch Tịch ca ca cũng nói thế."
"Cảm ơn Tiêu Thù đã cho ta biết những điều này." Ngu Tri Dao nói, "Có điều đừng để cho tỷ tỷ và Bạch Tịch ca ca biết chuyện chúng ta vừa mới nói, để tránh việc tỷ tỷ xấu hổ khi biết ta biết tỷ tỷ lén khóc nhè, như vậy sẽ làm Bạch Tịch ca ca đau lòng."
Hai gò má trắng nõn của Tiểu Thù ửng hồng, gật đầu.
Ngu Tri Dao xoa đầu cô bé, lại nhét cho cô bé mấy linh quả, ra vẻ suy yếu: "Ta muốn nghỉ ngơi một chút."
Tiểu cô nương ôm một đống đồ ăn đi ra ngoài.
Đợi Tiểu Thù rời đi, năm người yên tĩnh như gà làm một thuật ngăn cách sau đó nói chuyện.
"Quào! Tiểu Ngư, ngươi biết dỗ con nít thật đấy!" Kỷ Phù kích động lấy quyển sổ nhỏ ra nói, "Học nào, đã đến lúc viết một bộ về tình gia đình ấm áp để thay đổi phong cách rồi!"
Linh Tu: "Đúng là biết cách nói chuyện."
Hoa Hoa canh cánh trong lòng, đau đớn nói: "Ta mà có một người tỷ tỷ như Tiểu Ngư... Điểm thi trước kia của ta sẽ không tệ đến thế, càng khỏi phải đề cập đến việc để lại bóng đen cho ta."
Thời Việt: "Tuy ta không có một Tiểu Ngư tỷ tỷ, nhưng Tiểu Ngư tẩu tẩu lợi hại thật."
Một câu khiến cả hai người ở hiện trường đều đỏ mặt.
Kỷ Phù cười đập vai hắn ta: "Đệ đệ, sao mà biết nói chuyện dữ vậy trời?"
Ngu Tri Dao: "..."
Đột nhiên ở bên Tiểu Vân lại có một đệ đệ lớn như thế, thật sự là có chút không quen.
Lạc Vân Dã đỏ mặt đi đến, lúc Ngu Tri Dao còn tưởng là hắn muốn nói gì, chỉ thấy hắn yên lặng lấy ra một nắm hạch đào đã được bóc vỏ.
Ngu Tri Dao nhận lấy, ăn rất ngon miệng.
Lúc ăn, thi thoảng nàng còn đút cho Lạc Vân Dã một miếng.
Kỷ Phù nhìn hai người tình chàng ý thiếp thì nổi hết da gà. Thảo nào vừa nãy Lạc Vân Dã tạo ra một kết giới, một mình yên tĩnh bóc hạch đào, hóa ra là Tiểu Ngư thích ăn.
Bọn họ còn đang thực hiện nhiệm vụ lịch luyện đây này! Nghiêm túc một chút đi! Tổ đại lão của ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận