Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng

Chương 321


 
Hắn ta hừ một tiếng, đi tới bên cạnh Ngu Tri Dao, mãnh liệt đ.â.m vào chỗ đau của đối phương: "Miệng độc như vậy, không trách Tịnh Thù sư tỷ coi thường ngươi."
Tần Thuậtvừa muốn nghiêng đầu quan sát đứa bé kia, giờ phút này trực tiếp muốn đánh người: "Ngươi thật sự cho rằng ta không dám đánh ngươi ở chỗ này?"
Trước đó Cận Hỏa không dám nói, giờ phút này có đồng đội ở bên cạnh, lá gan tăng lên không ít. Lúc này thấy chiêu này hữu dụng với Tần Thuật, lập tức chỉ số thông minh tăng lên, lại đắc ý nói: "Không sao, ngươi đánh đi! Ngươi đánh ta bị thương, sư tỷ sẽ đau lòng cho ta. Ai, sư tỷ không giống như một ít người, mỗi ngày đánh đánh g.i.ế.c giết, sư tỷ chỉ biết đau lòng cho ta~"
Tổ võ công: "..."
Lời toàn mùi trà xanh này, đừng nói là Tần Thuật, ngay cả bọn họ nghe được cũng thật muốn đánh người.
Cận Hỏa miễn cưỡng đặt hai tay ra sau đầu, liếc mắt ai một tiếng: "Đánh ta bị thương, sư tỷ sẽ đau lòng đó!"
Tần Thuật: "..."
Mặt của hắn ta từ xanh biến thành đen, nắm đ.ấ.m cũng phát ra tiếng rắc rắc.
Má nó! Trước kia sao hắn ta không phát hiện Cận Hỏa lại trà như vậy?
Thoáng chốc hắn ta có chút bừng tĩnh hiểu ra.
Chẳng lẽ Tịnh Thù thích trà nam?!
Trong đại điện Chấp Pháp môn.
Trước kính trừ ma có một đám người, dưới sự thi triển của Minh Tiêu tôn giả, bên trong kính linh liên tiếp truyền đến hình ảnh và âm thanh của các đệ tử lịch luyện truyền ra nhờ đá truyền ảnh và đá truyền âm.
Trừ ma kính cao hai thước chỉ có thể hiện ra một hình ảnh, cần phải dùng thần niệm để chuyển cảnh.
Mọi người vây quanh trước kính trừ ma vừa dùng thần niệm đổi chuyển cảnh, vừa nhìn hình ảnh, vừa cảm khái.
"Kỷ Phù và Tịnh Thù? Cường cường liên hiệp. Nhìn linh khí phát ra từ đao của Tịnh Thù, cũng gần Thiên Nhân cảnh đi? Hai người liên thủ, đại ma tầng sáu hoàn toàn không đỡ được."
"Linh Tu và Cầm Minh là tầng mười lăm. Linh Tu cũng sắp đột phá, mới hơn hai mươi tuổi thôi. Chờ đi ra khỏi tiên cung Vân Sinh, chỉ sợ càng lợi hại hơn."
"Nhanh tìm mầm non lười Thiên Bảng của ta ở tầng nào?" Phong chủ Thổ Linh phong vẫn luôn nghe người khác nói, có chút không kịp chờ, ở phía sau thúc giục Phong chủ Kiếm Hoa phong ở phía trước.
"Đang lật đang lật. Ta cũng đang tìm mầm non Thiên Bảng của ta." Phong chủ Kiếm Hoa phong trả lời chủ nợ, dùng thần niệm lật hình ảnh hồi lâu, cuối cùng ở tầng cuối cùng nhìn thấy bóng người của hai con võ công.
"Chao ôi! Đều ở tầng 30! Lúc này vận may của Tiểu Ngư và Tiểu Vân không tốt lắm nha!" Phong chủ Kiếm Hoa phong hơi nhướng mày: "Trong này chính là một vị đại ma bị giam trong bí cảnh gần ba ngàn năm, ngày qua tháng lại còn chưa ai g.i.ế.c được đi?"
"Đúng, chính là vị đó." Cung chủ Hỏa Tiếu cung nói.
"Tầng 30?” Đứng ở phía xa xa, Minh Tiêu tôn giả vẫn không lên tiếng thấp giọng nhớ lại: "Đã qua nhiều năm như vậy, lại vẫn cố chấp không nghỉ."
Minh Lê dựng lỗ tai, nghe ngài nói nhỏ, lập tức đánh hơi được mùi bát quái thú vị.
Y nhai đậu phộng, cười hì hì hỏi: "Tôn giả, ai vậy?"
Minh Tiêu tôn giả liếc nhìn y một cái, nói từng chữ: "Một vị, cố nhân."
Minh Lê ngẩn ra, thu hồi dáng vẻ không đứng đắn lại.
Đại ma bị đưa vào bí cảnh sau núi chỉ có vào không ra, mỗi tên đều làm rất nhiều chuyện ác.
Vị đại ma làm không ít chuyện ác này lại là cố nhân của người cha mắt cao hơn đầu của y...
Không đơn giản, không đơn giản.
Minh Lê lại nhai đậu phộng, sát đầu lại gần một chút, len lén nói: "Đi vào, thua?"
Minh Tiêu tôn giả liếc nhìn nghịch tử nhà mình, bình tĩnh nói: "Ừ."
Minh Lê càng hoảng sợ: "Lần thứ mấy?"
Minh Tiêu tôn giả: "Thứ ba."
Minh Lê phát ra tiếng chật chật, có chút khá tiếc nuối.
Bí cảnh sau núi, sau khi tiến vào tầng ngẫu nhiên, nếu không đánh bại được đại ma, sẽ bị từ động loại bỏ trí nhớ. Lúc đi ra chỉ biết mình tiến vào tầng số mấy, mà không nhớ nội dung lịch luyện cụ thể.
Đợi lần thứ hai lịch luyện, sẽ tiếp tục tiến vào tầng đó, cho đến khi g.i.ế.c được đại ma kia mới dừng lại.
Nếu vẫn luôn không g.i.ế.c c.h.ế.t được, sẽ không nhận được khen thưởng, coi như lãng phí ba cơ hội lịch luyện.
Cho nên, sau khi đệ tử Vân Cảnh thánh địa đi vào bí cảnh sau núi vẫn luôn rất cẩn thận.
Mọi người phía trước còn vây trước kính trừ ma, không ngừng tranh luận.
Minh Tiêu tôn giả ung dung đi đến, mọi người tự động tản ra một con đường, ngài hơi liếc nhìn, chẳng biết lúc nào mặt kính đã biến thành cảnh tượng sa mạc, đôi mắt ôn hòa dần phức tạp: "Chấp niệm không tan, hóa thành chân thật."
Mọi người nghe được tám chữ này, còn chưa kịp phản ứng, Cung chủ Hỏa Tiếu cung đột nhiên mở to mắt, vỗ đầu mình: "Đúng rồi, tôn giả, có phải lần trước Tần Thuậtthất bại ở tầng 30 này không? Ta nhớ sau khi g.i.ế.c c.h.ế.t một đứa bé, ngay cả thân phận thật của đại ma cũng không tìm được, đã bị đạp ra ngoài."
Minh Tiêu tôn giả gật đầu.
"Hì hì, thằng nhóc này mỗi ngày đều nghi ngờ cái này nghi ngờ cái kia, khẳng định lại bị đá ra. Nhanh nhanh, mau xem lúc này đồng đội xui xẻo với nó là ai?" Cung chủ Hỏa Tiếu cung hưng phấn xoa tay, dùng thần niệm tìm kiếm bên trong sa mạc lớn một lúc lâu.
Rốt cuộc sau khi dò đến sau đồi cát, thấy được Tần Thuậtvà đồng đội xui xẻo của hắn ta.
Nhất thời nụ cười trên mặt Cung chủ Hỏa Tiếu cung cứng đờ: "..."
Má ơi! Đồng đội xui xẻo lại là con trai ruột của ông ấy!
Mọi người cười to ha ha, còn chưa dùng thần niệm tiếp tục tìm kiếm, đã nghe được lời nói tràn đầy mùi trà của Cận Hỏa.
Cung chủ Hỏa Tiếu cung: "..."
"Lão Hỏa à! Không ngờ nha không ngờ ta, Tiểu Hỏa nhà ngươi thật sự không thể nhìn bề ngoài, có thể chính diến khẩu chiến với Tần Thuật?" Phong chủ Kiếm Hoa phong dùng sức vỗ vai ông ấy, học giọng điệu của Cận Hỏa: "Không giống sư tỷ, sư tỷ chỉ biết đau lòng ta ~ ha ha ha, thương xót kẻ hèn mòn này. Nếu Tịnh Thù nghe được, trái tim đó, không phải sẽ tan chảy sao."
Cung chủ Hỏa Tiếu cung: "..."
Ông ấy yên lặng che kín mắt mình, không muốn nhìn đứa con trai bị người ta nhập vào kia.
Phong chủ Kiếm Hoa phong không bỏ qua cơ hội tốt này, thuận thế mở hai trận đánh cược.
Một là thuộc về tình yêu ba người.
Tịnh Thù sẽ chọn Tần Thuật, hay là Cận Hỏa, hay là không muốn ai cả.
Một cái khác chính là bọn họ có thể thông qua tầng 30 này hay không
"Đi ngang qua thì không nên bỏ qua! Mặc kệ người là muốn đặt tình cảm, hay là sự nghiệp, chúng ta đều có cả!" Phong chủ Kiếm Hoa phong giang hai chân, ngồi trên đất thét lên: "Đặt rồi thì lấy tay ra, đặt rồi thì lấy tay ra!"
Mọi người lục tục đặt cược.
Cung chủ Hỏa Tiếu cung che mặt, cũng yên lặng đặt cược ở ván tình cảm, cho con trai nhà mình một triệu linh thạch hạ phẩm.
Giờ phút này Minh Lê cũng rất thương ái đồ nhà mình, đặt ván sự nghiệp một triệu linh thạch hạ phẩm, có thể thông qua.
Phong chủ Thổ Linh phong cũng ủng hộ Lạc Vân Dã, cũng đặc một triệu linh thạch hạ phẩm có thể thông qua.
Phong chủ Kiếm Hoa phong có thái độ cực tốt với hai con dê béo này, vô cùng hớn hở nhìn bọn họ đặt xong rời đi.
Đại ma đã ba ngàn năm còn chưa bị giết, có thể tùy tiện để mấy đứa bé g.i.ế.c chết?
Đại đa số mọi người đều có suy nghĩ như Phong chủ Kiếm Hoa phong, tất cả đều đặt không qua.
Cho đến khi Minh Tiêu tôn giả chậm rãi đi đến, lấy thẻ tử tinh ra: "Một triệu linh thạch hạ phẩm, có thể thông qua."
Phong chủ Kiếm Hoa phong: "..."
Trong chớp mắt nụ cười của ông ấy cứng đờ lại: "Tôn giả, ngài cảm thấy bọn họ có thể g.i.ế.c c.h.ế.t đại ma kia?"
Minh Tiêu tôn giả lắc đầu.
"Vậy ngài...."
"Nhưng sẽ qua." Minh Tiêu tôn giả liếc nhìn đứa bé trong kính trừ ma: "Đây là chúc mừng."
Sa mạc lớn Ma vực.
Đứa bé sợ hãi đi theo sau lưng Lạc Vân Dã, chỉ hướng cho bọn họ
Tinh thần của Tần Thuậtđều bị tên trà nam Cận Hỏa kiềm chế lại, tạm thời không chú ý đến Tuân Vực.
Ngu Tri Dao từ trong nhẫn trữ vậy lấy ra một cái mũ cỏ nhỏ cho đứa bé đội, còn chia sẻ một ít quả khô cho đứa bé.*
Bạn cần đăng nhập để bình luận