Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng

Chương 334


 
Ví dụ như, ven đường có nam nhân chọn đồ trang sức của nữ tử nói: "Nghe nói lúc này người mà tộc trưởng muốn thành thân không phải người trong tộc Thận ma của chúng ta?"
Một nam nhân khác gật đầu: "Biểu ca của ta ở trong phủ tộc trưởng làm sai dịch, quả thật không phải người của tộc ta."
Nam nhân chọn đồ trang sức kinh ngạc: "Trong Ma tộc, lại còn có cô nương tộc khác không thông minh muốn gả cho tộc Thận ma chúng ta?"
Một vị huynh đệ khác trầm mặc.
Hắn ta nhắc nhở đối phương: "Hải huynh, tùy là sự thật, nhưng tộc trưởng lấy vợ, vẫn là nên uyển chuyển một chút."
"À." Nam nhân được gọi là Hải huynh, lại sửa lời nói vừa rồi, nhưng trong lời nói vẫn không giấu được kinh ngạc: "Trong Ma tộc, trừ bổn tộc chúng ta ra, cô nương tốt của tộc khác, có thể nhìn trúng được sự ngọc thụ lâm phong anh tuấn tiêu sái của tộc trưởng chúng ta?"
Đối phương lại trầm mặc.
Hắn ta nhanh chóng nhảy quả đề tài uyển chuyển này: "Hải huynh, cũng không phải là cô nương của những tộc quần khác trong Ma tộc, nghe biểu ca của ta nói, người tộc trưởng muốn thành thân là một quỷ nữ ngàn năm."
Cây trâm trong tay Hải huynh kia rớt xuống, trực tiếp hoảng sợ nói: "Khẩu vị của tộc trưởng nặng như vậy? Cô nương này... Không phải, cô nương xinh như hoa như ngọc này, ngàn năm không tắm, chắc là mùi thơm vô cùng hấp dẫn đi."
Đối phương: "..."
"Hải huynh, đột nhiên ta nghĩ ra mình còn có chút chuyện, đi trước đây." Người nọ không gánh nổi thế công của Hải huynh, lòng bàn chân như bôi dầu, nhanh chóng rời đi.
Ngu Tri Dao thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Vì Hải huynh ở lại cúi người trước sạp nhỏ, nhặt lên trâm cài tóc kia, vẫn còn ở đó lẩm bẩm: "Chậc chậc khẩu vị của tộc trưởng khác với người thường, không muốn thành thân với Lộ Lộ cô nương, lại muốn thành thân với một nữ quỷ ngàn năm. Xem ra ta có hy vọng cưới được Lộ Lộ cô nương, hì hì!"
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã nhìn nhau, tiến lên cũng lựa chọn trang sức.
Thiếu nữ không chớp mắt hỏi: "Tiểu Vân, tộc trưởng có ân với ta, Tộc trưởng thành thân, chúng ta không có đồ quý trọng gì, rốt cuộc nên tặng quà gì mới phải đây?"
Vị Hải huynh nghe như vậy, đứng thẳng người, chủ động nói: "Này! Hai vị, các ngươi biết nhạc khí không? Nghe nói tộc trưởng thành thân muốn một buổi ca nhạc vui vẻ. Thận ma chúng ta không thạo âm luật, cũng không có quan hệ tốt với những tộc quần khác, bây giờ thời gian gấp rút cần người biết nhạc khí. Nếu các ngươi biết, chỉ cần thổi một bản nhạc trong hôn lễ của tộc trưởng, cũng là món quà tốt nhất rồi."
Hắn ta vừa nói xong, giống như nhớ ra chuyện gì: "Ngay hai ngày trước, có một người biết thổi sáo ở đường phố bị bắt đi."
Thổi sáo?
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã nhìn nhau, trong đám người quen của bọn họ, thật sự có một người biết thổi sáo.
"Trùng hợp là hai người chúng ta cũng biết chút nhạc khí, dám hỏi huynh đài, muốn góp vui cho hôn lễ thì đi nơi nào?" Ngu Tri Dao hỏi.
Hải huynh kinh ngạc: "Các ngươi thật sự biết?"
Hai người gật đầu.
Hải huynh lập tức thả trâm cài xuống, miệng mở rộng hơn, càng nhiệt tình hơn lúc trước:" Nào nào nào, ta dẫn các ngươi đi qua. Đúng lúc ta có thể đi gặp Lộ Lộ cô nương, hì hì!"
Ma tu sung sướng ngâm nga đi về phía trước.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã cảnh giác đi theo phía sau hắn ta.
Hiển nhiên Ma tu kia là một người nói nhiều, vừa đi về phía trước vừa quay đầu tán dốc với bọn họ: "Các ngươi là không biết nha! Hôm đó người thổi sáo bị bắt đi, gần như là mặt mày như tro tàn, sau đó người huynh đệ bên cạnh hắn, trực tiếp biểu diễn ra một tuyệt kỹ dùng lò luyện đan gõ ra tiếng nhạc, khiếp sợ người đi đường! Rồi sau đó hai người đều bị bắt đi luôn."
Tổ võ công: "..."
Rất tốt, bên trong đám người quen họp thành đội, cùng đội với người biết thổi sáo, đúng là có người kiêm tu Đan đạo.
"Đúng rồi, còn chưa hỏi hai vị, các ngươi biết loại nhạc khí nào?" Ma tu vô cùng hứng thú hỏi.
Hai người yên lặng một chút.
Ngu Tri Dao thần bí nói: "Kỹ thuật gia truyền, không thể tiết lộ ra ngoài. Chờ đến lúc đó, sẽ biết."
"Không giấu được đâu." Ma tu lắc đầu: "Chờ đến lúc đó còn phải sàng lọc nữa? Bọn họ muốn nhân tài Âm tu đạt tiêu chuẩn! Ví dụ như Lộ Lộ cô nương của ta, một tay đánh Nhị hồ tuyệt đỉnh!"
Tổ võ công: "..."
Xong rồi xong rồi.
Bàn về cách chỉ trong vòng 10 phút, học cấp tốc một loại nhạc khí?
Ma tu dẫn bọn họ vòng qua con đường này, quẹo trái đi qua một con ngõ sâu yên tĩnh, rồi đến Thưởng Lạc Các, nơi sàng lọc Âm tu đạt tiêu chuẩn.
Một vị thiếu nữ mang khăn che mặt ngồi ngay ngắn trên đài, từng người đăng ký xếp hàng dưới đài, khi đến giờ sẽ đi lên bậc thang thi triển tài nghệ.
Ma tu dẫn bọn họ lập tức thúc giục: "Còn chưa bắt đầu, hai vị đi đăng ký nhanh đi."
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã giống như hai con vịt đã bị nắm cổ, mỗi người nhận một cái mã số.
Số 15, số 16.
Đám Ma tu xếp hàng ở phía trước, mỗi người đều lấy đàn tranh, sáo dài, tiêu, kèn xô na, nhị hộ, chuông cổ,... chờ để lên biểu diễn.
Chuẩn bị vô cùng đầy đủ, tràn đầy khí thế.
"Này! Các ngươi biết không? Người thổi sáo hai ngày trước bị bắt, thổi hay đến mức người ngoài phố đều cảm động muốn khóc. Thật đáng tiếc vận may hắn tốt! Biểu diễn cho tộc trưởng là phúc!"
Thiếu nữ ở phía trước hừ nói: "Nếu không phải lúc đó ta không có ở đó, nào đến lượt tên thổi sáo kia?"
"Chứ còn gì nữa?" Nam nhân vỗ mạnh vào chuông cổ của mình: "Các vị, chờ một lát nữa nghe một khúc phá trận của ta, áp đảo cái tên thổi sáo đó!"
Mọi người tràn đầy tự tin kêu: "Được!"
Bên trong một đám Cầm tu nghiêm túc, lẫn vào hai con võ công không biết nhạc khí là gì.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã cảm thấy không còn hi vọng, định qua loa thi xong để bị loại, rồi lại tìm cách khác chui vào, xác nhận xem hai người bị bắt có phải đồng đội của mình hay không.
Suy nghĩ này, vẫn duy trì cho đến khi tuyển thủ đầu lên lên đài biểu diển, trực tiếp sụp đổ.
Tuyển thủ đầu tiên là một thiếu nữ áo xanh mang khăn che mặt, tay cầm nhị hồ vàng ròng, một tay đặt lên dây cung, toàn thân tản ra hơi thở có tiền.
Nàng ta bước bên bậc thang, đi tới chính giữa hơi khom người với thiếu nữ lạnh lùng ở hậu đài, sau đó ngồi xuống trước đài, ánh mắt đầy ý cười, vô cùng tự tin kéo nhị hồ.
Tiếng bén nhọn chói tai đầu tiên vang lên, lập tức hiện trường đang xì xào trở nên yên tĩnh.
Thiếu nữ nhắm mắt lại, giống như đang đắm chìm vào tiếng nhạc, ngón tay kéo thả dây cung, cảm xúc trình diễn rất mãnh liệt.
Còn kinh khủng hơn tiếng kêu khàn khàn của đám quạ đen đồng lọt kêu.
Không có kỷ xảo, tất cả đều là tình cảm.
Tổ võ công: "..."
Chỉ như vậy? Chỉ như vậy?
Ngu Tri Dao liếc nhìn thiếu nữ vẫn còn diễn tấu quên mình, hơi ngửa ra phía sau, nghiêng đầu nói nhỏ bên tai Lạc Vân Dã: "Tiểu Vân, đột nhiên ta cảm thấy chúng ta vẫn còn có hy vọng."
Lạc Vân Dã gật đầu: "Nếu như tài nghệ chỉ như vậy----"
Hắn còn chưa nói xong, trên đài phát ra tiếng cót két, biểu diễn xong, thiếu nữ tự tin đứng dậy.
Trong phút chốc, toàn trường phát ra tiếng vỗ tay như sấm.
"Được!!"
"Quá hay!"
"Giống như tiếng nhạc đến từ trời cao!"
...
Đột nhiên dâng lên từng trận tiếng hoan hô, làm cho Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã ngu người rồi.
Vị Ma tu Hải huynh đứng bên cạnh bọn họ, tiếng khen của hắn ta là to nhất, lòng bàn tay cũng bị vỗ đỏ, còn đang kích động kêu gào hay.
Tổ võ công: ...?
Ngu Tri Dao choáng váng, hỏi ra câu hỏi đến từ linh hồn: "Hay sao?"
"Hay!” Hải huynh nhe hàm răng m.á.u ra: "Mặc dù không bằng Lộ Lộ cô nương, nhưng cũng là tiếng nhạc thượng đẳng, không ngờ đến Thận ma tộc ta lại có người giỏi như vậy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận