Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng
Chương 294
Ngày đó ở thôn Thanh Sơn lúc hai người trải qua nguy hiểm cùng nhau, Ngu Tri Dao đã quyết định đợi ngày sau học thành tài, sẽ đi cùng với tiểu Vân tìm Ma vương thay Lạc Lăng hỏi một câu tại sao.
Tiểu Vân cảm thấy Ma long kia hoàn toàn hư tình giả ý.
Nhưng Lạc Lăng không tin Ma vương sẽ nhẫn tâm như vậy.
Chân tướng khó bề phân biệt, nhưng hôm nay chủ động cho bọn họ cơ hội vén ra màn mây mù.
Ngu Tri Dao nghĩ đến thể chất của Lạc Vân Dã, không yên tâm đề nghị: "Ta đi với ngươi."
Không dễ dàng chết, không có nghĩa là sẽ không bị thương.
Linh Tu nói: "Ta cũng đi."
Kỷ Phù: "Thêm ta nữa."
Hoa Hoa đang tác chiến với một chân cua khác: "..."
Hắn thấy nhóm bạn đều muốn đi, tựa như bỏ hắn ta lại một mình ở nơi đáng sợ này, thế là cũng buông chân cua xuống, yếu ớt giơ tay nói: "Vậy... Vậy ta cũng đi."
Tiểu đội sáu người cùng nhất trí.
Thời Việt cũng không cự từ chối. Hôm nay hắn ta được gặp Phụ vương, Phụ vương cũng không nói muốn sai hắn ta g.i.ế.c c.h.ế.t tu sĩ Nhân tộc Thiên Bảng, chỉ vô cùng mỏi mệt nói muốn gặp Lạc Vân Dã.
Lần đầu tiên, cha cư xử như một người cha thực sự.
Lúc Thời Việt một hai tuổi được mẫu hậu sủng ái, sau khi Phụ vương trở về nhà, thứ nhận được chỉ là sự lãnh đạm cùng thờ ơ vô tận.
Những gì hắn ta đánh mất sau khi có được, chỉ khiến hắn ta càng khao khát nhiều hơn nữa.
Nhưng không ai có thể hiểu hắn ta. Ông ngoại ghét hắn ta trọng tình yếu đuối, không giống với huyết mạch Ma long cao quý, Mẫu hậu không gặp hắn ta, Phụ vương chẳng thèm chú ý đến hắn ta.
Trong hơn hai mươi năm qua, chỉ có lúc hắn ta trọng thương lưu lạc đến Nhạn Thành, bị mất trí nhớ, được đệ đệ ruột quan tâm, nhận được một phần thân tình chân thành.
Thời Việt không hề ghen tị với Lạc Vân Dã có được mặt đối đãi khác của Phụ vương, hắn ta thậm chí cảm thấy đó là chuyện bình thường.
Lạc Vân Dã còn có một số việc muốn hỏi Thời Việt, hai người liền đi sang một bên nói chuyện.
Mọi người sắp cùng nhau đối mặt với Ma vương, cho nên bắt đầu chuẩn bị đầy đủ, mang tất cả vũ khí thoát thân và bảo toàn tính mạng đã cất giấu đều lôi hết ra ngoài.
Thậm chí Ngu Tri Dao còn lôi ra cái hộp dài mà trước đó Bạch thúc của Hoa Hoa tặng cho. Nghĩ đến mạch não không bình thường của Yêu tộc, nàng giống như mở hộp mù, động tác chậm chạp sợ mở ra là một con rùa đe.
Ai ngờ bên trong đựng một con búp bê nhỏ mặc váy hoa nhí rất tinh xảo.
"Tiểu Hoa, ngươi có nhận ra vật này không? Đây là búp bê bình thường sao?" Ngu Tri Dao giơ con búp bê hỏi hắn.
"Sao ta lại quên mất cái này chứ!" Hoa hoa liếc nhìn con búp bê kia, sửng sốt vỗ đầu mình một cái nói: "Đây là búp bê thế thân. Bảo vệ tính mạng vô cùng tốt! Toàn bộ Yêu tộc chỉ có Bạch thúc biết chế tạo, hơn nữa Bạch thúc hai trăm năm mới có thể chế tạo ra được một con đấy."
Hoa Hoa vừa nói, vừa lấy ra một cái rương từ trong nhẫn trữ vật của mình, rồi từ bên trong ôm ra bốn con búp bê, cho Linh Tu và Kỷ Phù một người một con.
Để lại một con cho mình, còn lại một con thì nhét trở vào.
Hoa Hoa giơ con búp bê trong tay nói: "Nếu chúng ta gặp phải nguy hiểm không cách nào chống đỡ, thì đưa linh khí cùng một giọt m.á.u nhập vào con búp bê, con búp bê này sẽ hóa thành hình dáng chúng ta, làm thế thân ngăn chặn công kích. Cho dù chỉ là nhằm vào công kích cá nhân, con búp bê thế thân cũng có thể đánh lừa được.
Đồng thời khi con búp bê thế thân hiện thân, sẽ tùy cơ đưa chúng ta ra ngoài cách đây năm mươi dặm."
Ba người nghe xong công dụng thực tế, đều không nhịn được khen ngợi một tiếng lợi hại.
Hoa Hoa nghe vậy, đắc ý với con búp bê trong tay, cười hì hì: "Có con búp bê thế thân này, nếu Ma vương kia động thủ, chúng ta từ trong tay Ma vương trốn ra bên ngoài Ma vương cung cũng không thành vấn đề."
Ngu Tri Dao trịnh trọng bỏ con búp bê vào trong ống tay áo nói: "Quà tặng quý giá như vậy, chờ sau khi trở về, nhất định sẽ tới cửa thăm hỏi."
Linh Tu và Kỷ Phù cũng nhất gật đầu.
Hoa Hoa nghe bọn họ nói muốn tới Thần Loan cung, không chỉ mất đi sự phấn khích vừa rồi mà biểu cảm còn có chút không tự nhiên
Hắn ta rũ mắt cụp mi, giả vờ thoải mái ôi một tiếng, xua tay nói: "Không cần, tặng các ngươi chính là tặng các ngươi. Yêu tộc chúng ta không cần những thứ đáp lễ khác đâu, ngược lại sẽ làm cho chúng ta không vui."
Ở dưới sự nói chêm chọc cười của Hoa Hoa, chuyện viếng thăm Thần Loan cung cũng được tạm thời bỏ qua.
Sáng sớm hôm sau, sau khi mọi người thu liễm khí tức, tiện mang theo búp bê thế thân cùng với vật bảo vệ tính mạng chạy thoát thân, đi theo Thời Việt vào Ma vương cung.
Bốn ngàn năm sau vị trí Ma vương cung cũng không có thay đổi gì, chẳng qua trải qua nhiều lần sửa chữa, bộ dạng ban đầu đã thay đổi.
Bậc thang trước Ma long điện là dùng linh ngọc màu trắng lát thành, cả toàn cung điện không tăm tối như lúc trước, nơi nơi đều là màu đỏ rực rỡ.
Ngu Tri Dao kéo tay Lạc Vân Dã bước lên thềm, những người còn lại cũng tụ năm tụ ba nhìn rõ thềm bạch ngọc.
Sau cửa Ma long điện đóng chặt có tiếng đáp lại, sau đó chậm rãi mở ra hai bên, cánh cửa dừng lại một lúc, phát ra chút âm thanh.
Ma binh xung quanh cung kính quỳ xuống hành lễ với Thời Việt.
Thời Việt không nhìn bọn chúng, hắn ta đi tuốt ở đằng trước, trên người là triều phục lòng văn màu đen, thân hình thẳng tắp, dẫn đường cho năm người phía sau.
Trong Ma long diện, ánh sáng từ hai cảnh cửa chiếu vào bên trong, xui tan sự lạnh lẽo và bóng tối bên trong điện.
Mọi người đều đi vào, Ngu Tri Dao và Linh Tu vô cùng nhạy bén đối với đan dược, hình như có thể ngửi được mùi thuốc chưa kịp tản đi.
Thời Việt đi tới một chỗ đứng yên, cung kính quỳ xuống hành lễ với người ngồi trên cao: "Phụ vương."
Mấy người Ngu Tri Dao không quỳ, chỉ theo Thời Việt nói một câu: "Ma vương bệ hạ.”
Người trên cao không trả lời.
Mọi người dọc theo bậc thềm ngọc nhìn lên trên.
Chỉ thấy một thanh niên sắc mặt tái nhợt ngồi trên Ma long ỷ, gã đội ngọc quan màu đen, chính giữa mi tâm có một nốt chu sa đỏ thẫm.
Màu đỏ kia, giống như có thể nhỏ ra máu.
Khuôn mặt của người thanh niên này rất tinh xảo tuấn mỹ, làn da trắng bệch không khỏe mạnh, đôi môi đỏ tươi. Gã hơi có vẻ mệt mỏi mở mắt ra, liếc nhìn từng người.
Lúc tầm mắt của gã dừng lại chỗ Lạc Vân Dã, rất rõ ràng dừng lại một chút, bên trong đôi mắt đen hình như lóe lên sự kinh ngạc.
Thời Diễm đưa tay ra, giơ về phía Lạc Vân Dã: "Tới đây."
Lạc Vân Dã không nhúc nhích.
Hắn không nhúc nhích, Thời Diễm lại động.
Đứng dậy từ trên long ỷ, Thời Diễm chậm rãi đi xuống thềm ngọc, từng bước đi đến trước mặt Lạc Vân Dã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận