Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng
Chương 289
“Tiểu Bạch Vũ, nói xe Vân ma thú ở đây rất mắc, ở đây lại cách Ma vương thành rất xa, không chừng giữa đường phải đổi xe mới có thể đảm bảo tốc độ nhanh nhất, hay là chúng ta càn quét nhiều một chút?” Ngu Tri Dao vừa đi, vừa đề nghị.
“Quét!” mọi người đồng thanh
Vì vậy, sáu người bước vào sòng bạc lớn nhất Diễm thành.
Trong Diễm thành, Nhân tộc Yêu tộc Ma tộc đều có, thậm chí ở đây còn có khách điếm và tửu lầu do Nhân tộc mở.
Khí tức của Nhân tộc Yêu tộc, ở đây không có gì kỳ lạ.
Ngu Tri Dao bước vào đây, như cá gặp nước, nàng nắm lấy Lạc Vân Dã, lựa chọn đánh lớn nhỏ đơn giản nhất, bốn người phía sau đặt cược theo nàng, cuối cùng dọa nhà cái nhỏ tội nghiệp vừa bất lực quỳ xuống xin tha.
Sáu người chỉ có thể bỏ cuộc.
Những người khác trên bàn đi theo sáu người rời đi, còn có người nhỏ giọng nói: “Đây là ai vậy? Ta chưa từng thấy người đặt cược nào đỉnh như vậy.”
“Ta biết ta biết!” Có người tốt vỗ tay nói: “Ta từng nghe nói ở Nhạn thành xuất hiện hai tu sĩ cá chép đỏ và cá chép đen, là đổ thần chuyển thế! Xem ra tòa Ma thành to lớn này cũng xuất hiện đổ thần, không hề thua Yêu tộc Nhân tộc bọn họ!”
“Hừ! Yêu tộc Nhân tộc có là gì! Ma thành của ta cũng có đổ thần! Hôm khác ta sẽ đi vào mảng Ảo Mộng viết “Sự xuất hiện kinh thiên động địa của đổ thần trong Diễm Thành”
“Còn có ta còn có ta! Ta đi viết “Cá chép bạc và cá chép vàng và bốn đứa con của họ.”
Ngu Tri Dao trượt chân, xém ngã, được Lạc Vân Dã đỡ kịp.
Mấy người còn lại đều trầm mặc.
Mọi người không dám kiêu ngạo như vậy nữa, sợ sẽ có thêm thân phận kinh khủng hơn gắn lên người bọn họ.
Đời con đã có rồi, đời cháu còn lâu sao?
Cuối cùng Ngu Tri Dao chọn cách kiếm tiền nhanh nhất là đổ thạch, nàng chọn ra được hai khối nguyên thạch, không muốn gây chuyện, liền chuẩn bị rời đi, ra ngoài tự mình cắt.
Trong khi ra ngoài, có người nói chuyện với nhà ngoại giao Hoa Hoa: “Huynh đệ, các người là từ đâu đến vậy? Không ở đây mở đá hả?”
“Không ở đây mở, chỉ là đi ngang qua tiện tay lấy hai khối, chúng ta muốn về Ma vương thành,” Hoa Hoa c.h.é.m gió nói: “Chúng ta đều lầ người của phủ tiểu điện hạ”
“Ma vương thành! tiểu điện hạ! A...” Vị Ma tu kia nói: “Không hổ là người trong phủ tiểu điện hạ, tùy tiện một người xuất hiện cũng là đổ thần!”
“Cá chép vàng cá chép bạc của Ma tu chúng ta tất nhiên có thể thắng được cá chép đỏ cá chép đen của Nhân tộc Yêu tộc!”
“Lúc trước ta từng đọc qua truyện trong kính Linh thông, Cá chép đỏ và cá chép đen cùng con của bọn họ của Nhân tộc Yêu tộc chỉ có ba người. Nhưng ở đây chúng ta có sáu người! Cá chép bạc và cá chép vàng và con của họ! Là Ma thành ta thắng rồi!”
“Không sai! Là Ma thành ta thắng áp đảo!”
Sắc mặt sau lớp mặt nạ của mọi người có chút vi diệu, đặc biệt là Thời Việt, một người kiêm hai việc, có thể nói là tài giỏi.
Ngu Tri d.a.o kéo Lạc Vân Dã đi nhanh, bốn người phía sau nhanh chóng chạy theo.
Chỉ mới vừa mới bước ra khỏi sòng bạc, bọn họ đã bị người chặn lại.
Người cản đường họ là một lão già tóc và râu màu trắng, xông tới đám người đeo mặt nạ lộ ra nụ cười hiền từ, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Thời Việt.
Ông ấy nói: “tiểu điện hạ, bệ hạ kêu lão nô đưa ngài về,”
Gương mặt sau lớp mặt nạ của Thời Việt trở nên lạnh lùng, hắn ta nhìn về phía Lạc Vân Dã và đám bạn, nắm đ.ấ.m nắm chặt, khàn giọng từ chối: “Ta không phải.”
Chỉ trong giây lát, Thời Việt đã khôi phục sự lạnh lùng bình tĩnh, không nói gì nữa.
Hắn ta lặng lẽ giấu tay phải ra sau, ngón tay thon dài hơi nắm chặt lại.
Phụ vương từng để hắn trà trộn vào Vân Cảnh thánh địa để tru sát hai tu sĩ Thiên Bảng. Giờ đây, tất cả tu sĩ Nhân tộc của Thiên Bảng đều rơi vào Ma vực, mà còn đều là ở bên cạnh hắn ta. Lúc này lại gọi hắn ta trở về, không cần nói cũng biết mục đích.
Là thuật huyết mạch.
Mặc kệ là huyết mạch của đệ đệ hay là của hắn ta, Phụ vương đều có thể dễ dàng cảm nhận được.
Mặc kệ là bọn họ ở đâu trong Vân giới, chỉ cần gã muốn, đều có thể cảm giác được.
Sợ là đã đợi bọn họ ở đây từ lâu rồi.
Thời Việt siết chặt tay, cũng chỉ có những lúc này, vị Ma vương cao cao tại thượng kia mới có thể bố thí cho hắn ta một chút sự chú ý.
Ý hận dâng trào trong lòng Thời Việt, thậm chí hắn ta còn chẳng dám nhìn những người xung quanh.
Rõ ràng không phải hắn ta bán đứng bọn họ, nhưng vẫn không nhìn đồng đội, sợ phải đối diện với ánh mắt thất vọng của bọn họ.
Lạc Vân Dã đứng bên cạnh đặt tay lên vai hắn ta, Kỷ Phù cũng lặng lẽ kéo góc áo của hắn ta, ánh mắt kiên định của Linh Tu lướt qua, Ngu Tri Dao ném cho hắn ta một quả Thiên Huyền, mọi người đều tin tưởng hắn ta.
Chỉ có Hoa Hoa là ngơ ngác đứng một chỗ.
Lão nhân râu tóc bạc phơ đứng phía trước nhàn nhạt vung tay, dường như xung quanh đều bất động. Người đi lại hai bên đường đều không nhúc nhích, tiểu nhị đang hô hào bên ngoài cũng duy trì bộ dạng há mồm.
Vừa ra tay đã là tu vi Thiên Nhân cảnh.
Ngu Tri Dao thầm cảnh giác, tính toán khả năng xử lý được tên Ma tu Thiên Nhân cảnh này nếu bọn họ phối hợp với Thận châu.
Dù Thận châu không thể kéo người ta vào, nhưng cũng có hiệu quả mê hoặc tạm thời.
Ai ngờ Lạc Vân Dã âm thầm truyền âm cho nàng một câu, sau đó Ngu Tri Dao không động đậy gì nữa, trực tiếp lựa chọn làm võ công nằm ngửa.
Bày ra dáng vẻ ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, ngươi muốn làm gì thì làm.
Lạc Vân Dã cũng truyền âm cho từng người khác, mọi người cũng lập tức không còn bộ dạng cá c.h.ế.t rách lưới, ngược lại nhẹ nhàng ngoài ý muốn.
Lão nhân không chú ý mấy động tác nhỏ của bọn họ, vẫn nhìn Thời Việt nói: "tiểu điện hạ, bệ hạ rất nhớ ngài."
Câu này vừa nói ra, hốc mắt ẩn sau chiếc mặt nạ lông vũ màu trắng ửng đỏ, hắn ta không vội vã trả lời, sau một lát lại tiếp tục kiên định phun ra một câu: "Không phải ta, ngươi nhận nhầm người rồi."
Lão nhân như nhìn đứa con mà mình cưng chiều, cười nói: "Ta nhìn ngài lớn lên, há có thể không nhận ra ngài?"
Hoa Hoa đang ngơ ngác, cũng chẳng nghe rõ Lạc Vân Dã truyền âm gì, hắn ta hỏi một câu ngu ngốc: "Đợi đã, Tiểu Bạch Vũ chẳng phải là con trai của tiểu điện hạ sao? Sao lại là tiểu điện hạ?"
Lão nhân ôn tồn trả lời câu hỏi của hắn ta: "Vị tiểu hữu này, tiểu điện hạ nhà ta mới 23 tuổi, còn chưa cưới vợ, sao có thể có con? Hơn nữa, tiểu điện hạ nhà ta tên Thời Việt."
Hoa Hoa: "..."
Hoa Hoa: ???
Hắn ta vọt đến bên cạnh Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã theo bản năng, buồn bã nói: "Tiểu Vân, Tiểu Ngư à, đến cả người bạn tốt nhất của ta cũng có thân phận, chỉ có chúng ta là người bình thường thôi."
Lúc nói chuyện, Hoa Hoa còn ngẩng đầu nhìn Thiên Bảng màu vàng rực rỡ nơi chân trời kia.
Lúc trước hắn ta không chú ý, giờ thấy Thiên Bảng thay đổi địa điểm, Hoa Hoa không nhịn được ồ lên một tiếng: "Sao Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã của Thiên Bảng cũng rơi vào Ma vực theo chúng ta rồi? Xui xẻo thế..."
Hắn ta giật mình nhìn thẳng vào mắt Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã đang từ từ quay đầu sang chỗ khác kia, cả người run lên như bị Parkinson: "Ngươi, các ngươi?"
Ngu Tri Dao ho một tiếng: "Không sai."
Lạc Vân Dã nhàn nhạt hắng giọng.
Hoa Hoa: ???
Hắn ta không nhịn được nhìn xung quanh một vòng, lòng tràn đầy mờ mịt. Giờ phút này hắn ta đang bị năm tu sĩ Thiên Bảng vây quanh, hắn ta có mọc cánh cũng khó thoát.
Hoa Hoa buồn không muốn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận