Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng

Chương 114


 
Trên con đường vô cùng hung hiểm, cả người Lạc Vân Dã bị lõm vào trong biển lửa mãnh liệt, hắn vừa dùng linh khí khống chế thuyền linh bảo đi về phía trước, vừa dùng Cổ Phù bút ngăn cản dơi yêu ở phía sau.
 
Bộ quần áo màu đen thấm m.á.u của hắn đã bị móng vuốt của dơi yêu làm cho rách mấy chỗ, lộ ra nhuyễn giám linh bảo màu đen bên trong.
 
Mới vừa rồi phù triện diệt yêu bao vây người dơi yêu đồng loạt nổ tung, nổ bị thương nửa người của dơi đại yêu, hoàn toàn chọc giận nó.
 
Nó bắt đầu không muốn sống công kích Lạc Vân Dã, muốn xé thịt trên người hắn xuống.
Lạc Vân Dã có bán thần khí Cổ Phù bút trong tay, mặc dù trước đó linh khí đã hao tổn rất nhiều, nhưng vẫn có thể bên trong biển lửa chống đỡ được con dơi yêu này.
 
Một móng vuốt của dơi yêu trảo qua, có thể xé quần áo của hắn, nhưng không phá nổi nhuyễn giáo linh bảo bên trong. Nhưng phù ấn của Lạc Vân Dã lại có thể đánh trúng vào cơ thể của nó, còn dùng Cổ Phù bút làm gãy nửa cánh dơi của nó.
 
Dơi Yêu tu vi Phá Hư cảnh đỉnh phong liên tục công kính, cũng không chiếm được chỗ tốt nào.
 
Sau khi lại lần nữa bị Cổ phù bút xuyên thủng cơ thể, nó huy động cánh dơi đau đớn ngửa đầu lên trời gào thét, thân thể đen nhánh to lớn, dần dần biến thành màu đỏ nhạt.
 
Tu sĩ sắp c.h.ế.t dễ dàng đột phá, giác ngộ nhất, Yêu thú cũng là như vậy.
 
Vốn con Yêu thú này đã bước một chân vào cửa đột phá cảnh giới Quy Nhất, lần này cảm giác được nguy cơ sinh tử mãnh liệt, rốt cuộc đã đột phá đến cảnh giới Quy Nhất!
 
Yêu thú cảnh giới Quy Nhất, còn cường đại hơn tu sĩ cảnh giới Quy Nhất.
 
Giờ phút này linh khí trong người Lạc Vân Dã gần như không còn, phù triện khôi phục linh khí cũng đã dùng hết, chỉ có thể dùng một chút linh khí cuối cùng đẩy thuyền linh bảo đi về phía trước. Hắn ở trong biển lửa, đã có thể thấy được đường ven biển thật dài và đất liền đang từ từ rõ ràng.
 
Rất nhanh.
 
Rất nhanh là có thể đi ra ngoài.
 
Giọng nói của Ngu Tri Dao vang rõ ràng bên tai, đã kể đến chỗ vương tử Bạch Tuyết ở trong rừng bị người đuổi giết.
 
Lúc dơi yêu đột phá Quy Nhất cảnh lại tập kích đến, Lạc Vân Dã nâng phù bút màu vàng trong tay bảo vệ đầu mình, dùng thân thể chịu đựng một kích toàn lực của nó. Khí tức trong cơ thể nhộn nhào, cổ họng của Lạc Vân Dã muốn phun máu, nhưng hắn lại mím môi không lên tiếng, chỉ tiếp tục thúc giục thuyền linh bảo đi về phía trước.
 
Sau khi chịu khoảng ba bốn đợt công kích toàn lực của dơi yêu, nhuyễn giáp trên người Lạc Vân Dã đã xuất hiện vết rách loang lổ.
 
Lần này thuyền linh bảo cách đất liền còn hơn ba mươi mét, nhuyễn giáp chỗ n.g.ự.c gần như đã vỡ vụn.
 
Hắn đang muốn lấy khăn tay thêu hoa màu vàng đã giấu trong nhuyễn giáp ra, móng vuốt của dơi yêu đã tấn công tới.
 
Lần này trong nháy mắt nhuyễn giáp màu đen đã bị đánh nát. Lạc Vân Dã đang muốn đưa tay đón khăn tay màu trắng mình kẹp trong nhuyễn giáp vỡ nát , lại bị con dơi yêu lanh mắt dùng móng vuốt bắt được.
 
Con ngươi đen nhánh của Lạc Vân Dã hơi đỏ, hắn dùng Cổ phù bút đập về phía móng vuốt của nó, đau đớn kịch liệt làm cho dơi yêu rít lên một tiếng, tiếp tục tức giận vươn móng vuốt đến.
 
Lạc Vân Dã không quan tâm móng vuốt như móc câu đ.â.m vào lòng bàn tay, cái tay dầm dề m.á.u kia nắm chặt móng vuốt của dơi yêu, tùy ý để con dơi yêu này mang mình bay cao, sau đó dùng lực bẻ móng vuốt của dơi yêu, cầm lấy khăn tay nhuốm m.á.u kia.
 
Dơi yêu chịu đau đến mức nhanh chóng bay về phía trước. Nó bay thật cao, muốn ném Lạc Vân Dã vào trong biển lửa mãnh liệt.
 
Trong cơ thể Lạc Vân Dã đã không còn một chút linh khí nào, không có cách nào khống chế thuyền linh bảo. Hắn thấy thời cơ đến rồi, dùng Cổ Phù bút hung hăng đ.â.m vào thân thể của dơi yêu, rồi sau đó lấy tốc độ nhanh nhất leo lên.
 
Cánh dơi của dơi yêu nặng nề đập vào sau lưng hắn, mắt thấy Lạc Vân Dã tự mình đưa đến cửa, mở ra cái miệng tràn đầu răng nhọn, muốn cúi đầu cắn cái đầu của hắn.
 
Chẳng qua trong chớp mắt khi răng nhọn của nó sắp chạm đến Lạc Vân Dã, quả đ.ấ.m của Lạc Vân Dã đã không trở ngại tiến vào trong n.g.ự.c nó, trong phút chốc biến thành móng Ma long hung hắng bóp nát trái tim của nó.
 
Dơi yêu màu đỏ đột nhiên trợn to mắt, thân thể màu đỏ nhạt khổng lồ từ trên cao rơi mạnh xuống.
 
Lúc này Ngu Tri Dao đang kể đến hồi kết của câu chuyện, giọng điệu mang theo vui sướng: "Sau khi công chúa của Ngư Ngư quốc cứu vương tử Bạch Tuyết, từ đó hai người sống trong cung điện nguy nga lộng lẫy, sống hạnh phúc với nhau!"
 
"Ừ." Lạc Vân Dã rơi xuống theo thân thể của dơi yêu, khuôn mặt nhuộm đầy m.á.u hiện lên ý cười: "Công chúa Ngư Ngư quốc và vương tử Bạch Tuyết có kết thúc thật đẹp."
 
Hắn nói: "Tiểu Ngư, ngươi chờ ta một chút."
 
Ngu Tri Dao đang ngồi trước cái hố mà mình đào cây ra, lấy bánh hạt dẻ mà mình lấy trên cây hoa thức ăn, nói: "Ta đang đợi ngươi nha. Tiểu Vân ngươi đừng vội, hai bên con đường đều là hoa cứ dọc theo đường mòn về phía trước là được. Từ từ đi, ta chờ ngươi về ăn trái cây chung."
 
Lạc Vân Dã cười nói: "Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận