Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng
Chương 288
May là Thời Việt có thể xác định vị trí, Đại Ma vương có cách đặc biệt tìm kiếm ma khí huyết mạch, ba người đang đi về phương hướng chính xác.
Trong khoảng thời gian này, không may trên đường gặp một vài Ma tu, thì chui đường khác đi, hoặc dùng ma khí đen che đậy đi theo sau bọn họ.
Cũng có thể coi là đáng sợ nhưng không nguy hiểm.
Mặc dù Kỷ Phù dũng cảm, nhưng chưa từng làm chuyện nguy hiểm như vậy. Trên người của nàng ấy và Thời Việt đều mặc giáp bạc tháo từ trên người Ma tu xuống, xung quanh bao bọc bởi ma khí của Thời Việt, sống ở dưới mắt của vô số Ma tu.
Lần nào khi đối mặt thì nhịp tim tăng nhanh, sau đó bị Thời Việt nhanh tay lẹ mắt kéo đi. Khi đi trên đường gặp phải Ma tu lại như hai cái đuôi đi theo sau bọn chúng.
Thật sự không thể trách Kỷ Phù hoảng loạn, mặc dù nàng ấy không phải là Cầm tu yếu đuối, nhưng cũng có một mặt yếu ớt.
Nàng ấy âm thầm dùng ngón tay nắm lấy tay áo của Thời Việt, Thời Việt quay đầu nhìn khuôn mặt hơi tái nhợt của nàng ấy, sau đó mặt vô cảm quay đi, mặc cho nàng ấy nắm.
Vì vậy, ba người không ở cùng địa điểm che che giấu giấu, đôi khi gia nhập làm một trong những Ma tu, cuối cùng đi đến địa bàn phía Đông.
Phía Đông không bởi vì sự tồn tại của hạng nhất Thiên Bảng và hạng nhìn Thiên Bảng, mà tăng thêm nhiều ma binh.
Đám Ma tu suy nghĩ rất chu đáo. Mặc dù ở dưới lòng đất, nhưng nếu thông qua kính Linh thông biết được, bốn người tu sĩ Thiên Bảng nhất định sẽ chạy loạn.
Là người có chân đều sẽ chạy.
Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng bọn nó cố ý ở hướng đó, đánh lừa bọn chúng.
Cho nên, đám Ma tu lựa chọn chặn hết bốn hướng, mặc kệ bọn họ chạy hay không chạy, đều chạy không thoát.
Đáng tiếc Ma tu không nghĩ đến, hiện tại có một hướng bị chiếm triệt để rồi. Bọn họ không những không chạy, mà còn biến bị động thành chủ động.
Đám ma tu đều ở dưới lòng đất kiên nhẫn tìm kiếm, tận hưởng cảm giác vui sướng mèo bắt chuột.
Mà đồng thời trong lúc bọn chúng vui vẻ đi bắt người, ba người còn lại đã mò đến con đường mòn ở lối ra phía Đông
Ba người mặc Ma tu giáp bạc xuất hiện cùng lúc, dọa Ma tu đang tán dóc cùng Hoa Hoa hết hồn.
“Không phải lo!” Hoa Hoa ho một tiếng, giới thiệu: “Những người này đều là cộng sự của ta.”
Ma tu hơi ngơ ngác: “Huynh đài à, huynh nói, bọn họ cũng hầu hạ cho tiểu điện hạ hả?”
“Không sai, không sai.” Hoa Hao gật đầu
Vì vậy, Ma tu vừa sùng bái vừa ngưỡng mộ cúi chào bọn họ một cách cung kính.
Trong đó, vẻ mặt Thời Việt khá lạ.
“Lần này ta đến, chính là đón ba cộng sự về Ma vương thành cùng làm việc lớn.” Hoa Hoa kéo Ma tu qua một bên, lén lút nói: “Ba người đó đều là phụ tá mà tiểu điện hạ xem trọng nhất, lần này có việc gấp bị gọi về, không thể chậm trễ,”
Hoa Hoa vỗ vai của hắn ta, thở dài: “Huynh đệ, ta phải đi rồi.”
“Chuyện của tiểu điện hạ rất gấp gáp, huynh đài ngươi nhanh đi đi.”
Ba người khác nghe rất rõ ràng, Thời Việt nhìn chằm chằm Ma tu, định ra tay, cắt đứt mọi thứ gây nguy hiểm cho ca ca.
Quen nhau vài ngày, Hoa Hoa chỉ cảm thấy Ma tu này hơi ngu ngốc, chỉ có một nguyện vọng đơn giản. Hắn ta rất muốn giữ mạng cho Ma tu, nhưng không còn cách nào khác.
Hắn ta nhanh chóng quay đầu cầu xin giúp đỡ về phía ba người.
Nắm đ.ấ.m của Thời Việt siết chặt rồi lại thả ra, cuối cùng hắn ta lấy ra một lệnh bài có long văn Ma long, ném cho Ma tu kia: “Dựa vào lệnh bài này, có thể đến phủ tiểu điện hạ tìm một công việc. Chỉ là ngươi phải đợi vài ngày mới có thể rời đi, để tránh bại lộ hành tung của ta, làm lỡ chuyện lớn.”
Ma tu đó bị miếng bánh lớn từ trên trời rớt xuống làm cho mơ hồ, hắn ta cẩn thẩn nâng lệnh bài nói: “Cảm ơn các vị đại nhân. Nhưng mà ta tạm thời sẽ không đi, ở đây chỉ có một mình ta canh giữ, nếu có Ma tu muốn từ lối ra phía Đông đi, sẽ không tìm được lối ra.”
Hắn ta nhìn lệnh bài trong lòng bàn tay, nghĩ đến khu vườn lớn, cây sẽ nở ra hoa màu đỏ như lửa, còn có bánh hoa tươi thơm ngon, kích động nói: “Ta đợi phía trên phái người đến, rồi sẽ đi hầu hạ tiểu điện hạ.”
Thời Việt cũng lười quản hắn ta.
Hắn ta nhấc tay, dùng ma khí quấn lấy Kỷ Phù tiến về phía trước, Linh Tu nhanh chóng theo sau, Hoa Hoa sau khi dặn dò vài câu, cũng đuổi theo.
Bốn người đi một đoạn rất xa, Hoa Hoa ngạc nhiên nói: “Tiểu Vũ à! Không ngờ ngươi lại có lệnh bài của phủ tiểu điện hạ!”
Thời Việt liếc hắn ta một cái, nhàn nhạt nói: “Ta có người trong phủ điện hạ.”
Hoa Hoa nghe câu này, cảm thấy có chút quen tai.
Đợi hắn ta phản ứng lại, suy luận kỹ càng, cuối cùng tỉnh ngộ nói: “Ta biết rồi! Tiểu Vũ ngươi chắc chắn là con trai của tiểu điện hạ!”
“Ngươi xem ngươi vốn dĩ là đời sau của Đại Ma vương, chắc chắn là hoàng tộc, bây giờ lại có lệnh bài trong phủ tiểu điện hạ, quyền lực còn không nhỏ, có thể để người đi là đi” Hoa Hoa càng nói càng hưng phấn: “Vậy thì sự thật chỉ có một!”
“Ngươi chính là con trai của tiểu điện hạ!” Hoa Hoa quả quyết, bộ dạng đừng có giấu ta nữa.
Thời Việt: “......?”
Hắn ta mặt vô cảm quay đầu đi, bước nhanh về phía trước.
“Thấy chưa! Ta nói đúng rồi!” Hoa hoa nhìn dáng vẻ “chạy trong hoảng loạn” của hắn ta, chống hông tràn đầy tự tin.
Hai người còn lại đều im lặng.
Lát sau, Kỷ Phù thở dài một tiếng, vỗ vai hắn ta nói: “Tốt lắm, tiểu Hoa, tiếp tục giữ vững.”
Linh Tu lắc đầu, không tình nguyện tổn thương sự ngây thơ của hắn ta, chỉ nói: “Tiểu Hoa, tiếp tục cố gắng.”
Có được sự khẳng định của hai người đồng đội, Hoa Hoa hớn hở ra mặt, rất đắc ý với năng lực suy đoán của mình.
Cuối cùng toàn bộ thành viên của đội trừ ma Thiên Bảng ở lối vào tập hợp đầy đủ, sáu người không dừng lại ở đây, lần lượt cởi giáp ra. Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã cũng cởi bỏ lớp ngụy trang, vội vàng ra ngoài.
Trong số bọn họ, trừ Thời Việt, chưa có người nào từng đến Ma vực.
Lúc này, sáu người vừa thương lượng kế hoạch, vừa đi khỏi cửa lối ra. Sau một tách trà, sáu người nhìn xung quanh, một mảng cát vàng bao la, vô tận. Trời đất một màu, bầu trời dường như cũng bị che lấp bởi mảng cát vàng này, phủ lên một tầng màu của hoàng hôn.
Mọi người nhìn nhau thất thần.
Gió cát thổi qua, má cảm giác dính một tầng cát mỏng.
Mọi người lau mặt, từ bỏ kế hoạch đi bộ đường dài. Sau đó Đao tu và Kiếm tu dẫn theo người, bay lên trời.
Ngu Tri Dao đứng trên cây kiếm dài, nắm lấy Lạc Vân Dã, dựa vào tin tức Thời Việt cung cấp, bay đến Diễm thành gần nhất.
Thời Việt nói rất nhiều, nhưng mọi người đều hiểu ngầm mà không vạch trần hắn ta, Thời Việt cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Trong Ma vực, ngoại trừ phần lớn là hoang mạc, tất cả Ma vực đều cấm bay, chỉ có thể đi bộ ra vào.
Diễm thành là Ma thành cách hoang mạc gần nhất, Ngu Tri Dao quyết định đi đổi chút ma tinh, thuê một chiếc xe Vân ma thú, với tốc độ nhanh nhất đến Ma vương thành.
Mọi người sau khi lập kế hoạch xong, liền dựa vào bản đồ mà Thời Việt vẽ, bay qua hoang mạc.
Bay tròn ba ngày, sáu người mới đến được Diễm thành.
Diễm thành cũng có quy tắc đeo mặt nạ, nhưng mà bên ngoài thành không hề bán. Mấy người lấy ra mặt nạ mua ở Nhạn thành, nghênh ngang bước vào.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã lần lượt đeo mặt nạ cá chép vàng và bạc những người khác vẫn là mặt nạ mua ở Nhạn thành.
Diễm thành và Nhạn thành khác nhau, sau khi vào cổng thành đều là sòng bạc, bên cạnh mỗi sòng bạc đều có quán ăn nhỏ. Mô hình như vậy, duy trì cho đến cuối phố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận