Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng

Chương 214


 
Khi tháng thứ hai giảng dạy sắp kết thúc, nhờ những gì tích luỹ được trong quá khứ, Ngu Tri Dao rốt cuộc cũng đạt được tu vi Quy Nhất cảnh.
Cột tu vi trên Thiên Bảng cũng theo đó mà thay đổi.
Khi tháng thứ hai dạy học kết thúc, Thiên Bảng thông báo khen thưởng, công bố vị trí xong, tiếng ầm ầm vang khắp Vân giới: “Chúc mừng người đứng nhất Ngu Tri Dao đột phá đến tu vi Quy Nhất cảnh, phần thưởng tháng này gấp đôi đã phát, thỉnh các vị tu sĩ Thiên Bảng cố gắng hơn nữa!”
Gần một năm thời gian treo lơ lửng nơi chân trời, chữ viết trên danh sách Thiên Bảng đang mở toang xảy ra thay đổi long trời lở đất.
Tu vi của năm người theo thứ tự là ——
Đứng thứ nhất, Ngu Tri Dao, Quy Nhất cảnh sơ kỳ.
Đứng thứ hai, Lạc Vân Dã, Phá Hư cảnh hậu kỳ.
Đứng thứ ba, Linh Tu, Phá Hư cảnh hậu kỳ.
Đứng thứ tư, Thời Việt, Phá Hư cảnh hậu kỳ.
Đứng thứ năm, Kỷ Phù, Phá Hư cảnh trung kỳ.
Xuất thân tông môn vẫn không đổi, tuổi cũng đều tăng thêm một tuổi, đều vẫn luôn ở tại Học phủ Thánh địa.
Hôm nay tu sĩ đối với Ma tu trên Thiên Bảng, lúc vừa mới bắt đầu còn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà tìm kiếm, nhục mạ, đến lúc này chẳng buồn để ý tên rùa đen rút đầu chỉ biết trốn tránh này.
Hằng ngày bọn họ đều vùi sống vùi c.h.ế.t vào sách vở, gần như đã quen việc cùng với tu sĩ Nhân tộc Thiên Bảng bí ẩn và Ma tu Thiên Bảng đi học.
Trong học phủ vẫn là một mảnh năm tháng yên tĩnh tốt đẹp.
Lạc Vân Dã rời mắt khỏi danh sách, nhanh chóng nuốt một viên đan dược, cố gắng áp chế tu vi còn một chút nữa muốn đột phá của mình.
Hiện giờ đang ở trong học phủ, nếu hấp tấp đột phá đến Quy Nhất cảnh, chắc chắn sẽ đưa tới lôi kiếp giáng xuống.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần hắn đột phá một đại cảnh giới, đều sẽ xuất hiện thiên lôi.
Khai Thiên cảnh, Minh Tâm cảnh, Phá Hư Cảnh.
Lôi kiếp giáng xuống, uy lực sau còn mạnh hơn lần trước.
Lôi kiếp của Quy Nhất cảnh, có lẽ sẽ khiến trận pháp phòng thủ học phủ kiên cố bị phá huỷ.
Hơn nữa nếu đột phá ở ngay trong học phủ, không nói tới tu vi bị bại lộ, Tiểu Ngư sẽ tận mắt nhìn thấy bộ dạng cả người toàn m.á.u của hắn.
Lạc Vân Dã không muốn để Ngu Tri Dao nhìn đến cảnh tượng kia, hắn cảm thấy nếu bản thân thật sự trụ không nổi, sẽ đi tìm sư tôn của Tiểu Ngư xin giúp đỡ, cầu đưa ra ngoài học phủ, tìm một ngọn núi hẻo lánh, tiến hành đột phá tu vi.
Tháng thứ hai dạy học ở học phủ kết thúc, lại đến một tháng dành cho các tu sĩ lịch luyện trong kính Trừ Ma.
Trong học phủ mỗi năm có bốn lần lịch luyện, nhưng các tu sĩ chỉ cần hoàn thành hai lần, đủ điểm là được.
Các tu sĩ muốn tranh nhiều điểm hơn, hiển nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Sau khi các bên một lần nữa chọn tổ đội, thận trọng lựa chọn thẻ độ khó, rồi tiến vào bên trong cố gắng lịch luyện.
Đã trải qua lần đầu lịch luyện, các tu sĩ ở học phủ đều đã bước đầu rút được một ít kinh nghiệm.
Ngoại trừ lần lịch luyện đầu tiên, sau này mỗi lần tiến vào trong kính Trừ Ma lịch luyện, tu sĩ chỉ cần đứng trước kính Trừ Ma nói ra cấp bậc thẻ mà mình muốn, đưa tay vào vòng xoáy của kính Trừ Ma, là có thể rút ra tới một chiếc thẻ.
Chỉ có thể rút thẻ ở ngày thứ ba trong thời gian lịch luyện, hôm đó sẽ có một vị tiên sinh dạy học canh giữ bên cạnh kính Trừ Ma, tránh trường hợp có tổ đội cố ý rút nhiều thẻ.
Sở Thanh lần trước tham gia tổ đội Thiên lâu, tại nhiệm vụ thẻ vàng, có ý định thể hiện bản thân, không nghĩ tới suýt nữa hại cả tổ đội vạn kiếp bất phục.
Cuối cùng vẫn là nhờ có đội trưởng của cả đội, thiếu nữ có khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc, đã quyết đoán bóp nát thẻ vàng, mới giúp cả đội thoát được.
Thế nên, đương nhiên lần này Sở Thanh bị đá ra khỏi tổ đội Thiên lâu.
Trong khoảng thời gian cùng đi học và huấn luyện với tổ đội Trừ Ma, Hoành Diễm và Trương Hiểu Phong đều kết được bạn mới, cũng đều có cảm tình với đồng đội trong tổ.
Dưới sự nỗ lực tu luyện của hai người, tu vi của cũng không ngừng tăng lên.
Tu vi Sở Thanh đã dậm chân tại chỗ lâu ngày, thế nhưng nàng ta không muốn chấp nhận, từ sau khi lịch luyện kết thúc liền mài giũa đầu óc, tiếp tục gia nhập tổ đội Thiên lâu mới.
Tu vi hai vị sư đệ tăng lên, Sở Thanh không chỉ không cảm thấy vui vẻ, lại cảm thấy trong lòng nôn nóng khó chịu.
Lần lịch luyện sắp tới này, các tu sĩ nghe nói về tính cách của Sở Thanh, ngay cả tiểu đội Địa lâu cũng không muốn làm đồng đội với nàng ta.
Trong viện số 90 ở phía Bắc, trong màn đêm, Sở Thanh dựa vào cây đào, nhíu mày, nghĩ cách để gia nhập vào một tổ đội Thiên lâu mới.
Tổ đội cùng đội Thiên lâu, dường như đã trở thành một chấp niệm trong lòng nàng ta.
Xa xa có tiếng bước chân tới gần, từ chỗ hàng lang dài chậm rãi truyền đến.
Dưới ánh trăng, hai thiếu niên mặc môn phục màu tím của Vân Kiếm Phái đứng ở trước mặt Sở Thanh. Hai thiếu niên đứng đó, như thể đang vì nàng ta chặn lại bóng đêm phía sau.
Trương Hiểu Phong không nhịn được mà hỏi: “Sở sư tỷ, ngày mai chính là ngày đi rút thẻ lịch luyện ở kính Trừ Ma. Ngươi có muốn vào đội của ta và Hoành Diễm hay không? Đồng đội trong tổ có quan hệ không tồi với ta và Hoành Diễm, chúng ta vẫn có thể nói nói đỡ hai câu.”
Câu nói cuối cùng kia hình như đã kích động đến thần kinh Sở Thanh, thấy dáng vẻ nhíu mày lo lắng cho mình của Trương Hiểu Phong, trong lòng nàng ta đột nhiên xuất hiện ý nghĩ hắn ta đang chế nhạo mình.
Sở Thanh cắn răng nói: “Không cần. Ta sẽ tự tìm được một tổ đội Thiên lâu mới.”
Trương Hiểu Phong khẽ thở dài trong lòng.
Các tu sĩ trong học phủ trải qua gần nửa năm ở chung, đã kết giao nhiều bạn bè, cũng rõ ràng một ít thực lực của nhau, trong những tổ đội trừ ma gần như đã xác định thành viên.
Sở sư tỷ vẫn chưa thấy rõ tình hình trước mắt, cũng không thấy rõ địa vị của mình.
Cao không đến, thấp không phải.
Ngoại trừ hắn ta và Hoành Diễm, không có ai sẽ dung túng bao dung nàng ta.
Rốt cuộc thì đây là Học phủ Thánh địa, không phải Vân Kiếm Phái của bọn họ.
Từ nhỏ đến lớn, Hoành Diễm luôn đặc biệt thích Sở Thanh. Chỉ là gần nửa năm nay, để cậu ta thấy rõ trời đất bao la rộng lớn, cũng thấy rõ sư tỷ kiêu ngạo mắt cao hơn đầu.
Lần này, Hoành Diễm - người luôn im lặng rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Sở sư tỷ, chúng ta chỉ là thiên tài ở Vân Kiếm Phái. Nhưng ở Học phủ Thánh địa, hội tụ thiên tài của toàn bộ Vân giới. Tu sĩ ở chỗ này còn tài năng hơn chúng ta, vì sao ngươi cảm thấy mình nên tham gia tổ đội Thiên lâu?”
Sở Thanh há hốc mồm, đang muốn nói mình song tu Kiếm đạo và Đan đạo, còn có tu vi Minh Tâm cảnh. Nhưng ở Học phủ Thánh địa, bấy nhiêu vẫn chưa đủ nhìn.
Cuối cùng, cũng không có nổi bật đến vậy.
Ý thức được điều này, hai vai Sở Thanh như mất đi chống đỡ, trong chốc lát liền suy sụp xuống.
Nàng ta rũ đầu, trầm mặc một lúc sau, cuối cùng ngập ngừng nhẹ giọng nói: “Ta hiểu ý tốt của các ngươi, cảm ơn hai vị sư đệ.”
Trương Hiểu Phong và Hoàng Diễm lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Trương Hiểu Phong hỏi: “Sư tỷ, vậy là ngươi đồng ý gia nhập tổ đội chúng ta sao?”
Sở Thanh thấp giọng ừ một tiếng.
Trươnh Hiểu Phong vui vẻ gật đầu nói: “Vậy ta và Hoành Diễm sẽ đi tìm đội trưởng và những người khác!”
Hai thiếu niên nhảy nhót tung tăng rời đi.
Sở Thanh siết chặt góc áo, trong lòng hiểu rõ là một chuyện, trên thực tế vẫn là không cam lòng.
Tổ đội Thiên lâu phần lớn sẽ chọn thẻ lệnh xanh, trong khi các đội Vân lâu, Địa lâu thường chọn các thẻ lệnh vàng thẻ lệnh đen. Nàng ta chỉ muốn đi làm thẻ lệnh xanh lịch luyện bản thân, rốt cuộc có thẻ lệnh trong tay, lúc nguy hiểm hoàn thành có thể lập tức ra ngoài. Học phủ một năm có tận bốn cơ hội, sao lại không thử?
Tại lúc Sở Thanh không tình nguyện mà tham gia tổ đội Địa lâu, ở cách một viện, tiểu viện 88, lại bắt đầu thảo luận kịch liệt.
Ngu Tri Dao dẫn đầu chiến đấu vì kỳ nghỉ một tháng của tổ võ công, nhấc tay nói: “Dù sao chúng ta cũng có 40 điểm, ta cảm thấy lần này chúng ta có thể nghỉ ngơi.”
Lạc Vân Dã giơ tay: “Tán thành!”
Thời Việt giơ hai tay: “Ta nghe theo ca ca và Tiểu Ngư!”
Ngu Tri Dao lập tức gọi: “Hoa Hoa!”
Hoa Hoa gần đây bị bắt học kịch liệt, đang mơ màng sắp ngủ chợt tỉnh, sau đó trông thấy bộ dáng Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã nằm liệt làm võ công, nước mắt tuôn ra như vòi, đột nhiên bắt đầu oa oa khóc lớn.
“Ngư ơi, Vân ơi! Vũ ơi! Làm ơn cho ta dọn lại đây đi! Ta không muốn ở tiểu viện 89 nữa, quá khổ, thật sự quá khổ!” Hoa Hoa nước mắt nước mũi lem nhem, muốn cọ vào người Thời Việt, nhưng lại bị tránh đi, nhất thời lại càng thêm bi thương, khóc kêu ngất trời: “Thật vất vả, mệnh thật khổ!”
Ba người ở tiểu viện 88: “…”
Kỷ Phù thuần thục móc ra một cái muỗng nhỏ, ở trên đặt một viên qủa hạch tròn tròn màu trắng sữa, đưa tới bên miệng Hoa Hoa đang gào khóc.
Hoa Hoa giật giật cái mũi, sau đó cắn một miếng quả hạch, ngậm ở trong miệng, chậm rãi ngừng khóc.
Sau đó, Kỷ Phù ném một cái bình nhỏ đựng trái cây cho hắn ta, thiếu niên vừa khóc vừa dùng muỗng nhỏ múc quả hạch, chẹp chẹp bắt đầu ăn.
“Không sao không sao, chúng ta tiếp tục nói chuyện của chúng ta đi.” Kỷ Phù phất tay nói.
Ba người tiểu viện 88: “…”
Ngu Tri Dao không nhịn được hỏi: “Tình trạng này của hắn ta, đã xảy ra bao lâu rồi?”
“Chỉ là tu luyện quá nhiều nên yêu cầu phát tác một chút, chúng ta thông cảm thông cảm.” Kỷ Phù mới vừa nói xong, Linh Tu từ nhẫn trữ vật của mình lấy ra từng cái hộp đựng quả hạch, đặt trên mặt đất.
Hắn ta chỉ vào đống đồ hộp nói: “Mua từ chỗ giao hàng Linh Thiện đường. Các ngươi mỗi người lấy mấy hộp đi, lúc nào hắn ầm ĩ, đút cho hắn một hộp.”
Hoa Hoa chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi… À không, thiếu niên mười bảy tuổi, vận mệnh đã bị bạn bè nắm chặt trong tay.
Kỷ Phù chớp mắt thấp giọng nói: “Có một hộp nhỏ, tương đương biến Tiểu Hoa gào khóc, thành Tiểu Hoa Hoa há miệng ăn.”
Và thế là ba người yên lặng nhận vài hộp.*
Bạn cần đăng nhập để bình luận