Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng
Chương 216
Tay cầm kiếm của hắn ta hơi run nhẹ, cuối cùng bình tĩnh mỉm cười mà thu hồi trường kiếm, sau đó nhắm mắt ngã vào trên vai huynh đệ tốt, chỉ hy vọng dòng thời gian chảy ngược lại từ đầu.
Ngu Tri Dao không ngờ tới đi ăn dưa xem náo nhiệt lại xem được tới trên người tiên sinh dạy Kiếm đạo của mình, vẻ mặt vui sướng có chút sững sờ.
Từ sớm tại các buổi học Kiếm đạo, Linh Tu đã nói cho nàng tiên sinh dạy học ở Thiên lâu là phong chủ Kiếm Hoa phong của Vân Cảnh thánh địa. Cho nên hiện tại tâm trạng của Ngu Tri Dao rất phức tạp.
Hoá ra Kiếm tu nghèo đến nỗi đại lão Kiếm tu, chủ của một phong tại Vân Cảnh thánh địa còn phải ra ngoài giao đồ ăn kiếm sống sao?
Linh Tu và Kỷ Phù đều biết phong chủ Kiếm Hoa phong, lúc này cúi đầu lặng lẽ núp trong đám đông. Ở trong tình cảnh xấu hổ như thế, đối với mặt mũi đã tan nát của Kiếm sư thúc, vẫn nên chừa lại chút mặt mũi.
Trong đám đông, các tu sĩ sôi nổi nhanh chóng cúi đầu ăn xong bữa sáng được giao đến còn thừa lại.
Ngay sau đó, lại có người bắt đầu hỏi ra thắc mắc trong lòng: “Cho nên… Kiếm Hoa tiên sinh ngài đến Linh Thiện đường chạy vặt giao cơm làm gì, mỗi lần giao cơm chỉ được có một viên linh thạch hạ phẩm thôi.”
Biểu tình phẫn nộ của phong chủ Kiếm Hoa phong cứng lại.
“À việc này…” Ông ta đứng thẳng người, chắp tay, cười giống như gió nhẹ tháng ba: “Việc này sao! Tất nhiên là vì ta muốn chăm sóc cho các vị tu sĩ vất vả tu luyện. Chỉ đáng tiếc là không tìm được cách nào. Ta lo trái nghĩ phải, bỏ ăn bỏ ngủ, cuối cùng nghĩ ra cách đi đến Linh Thiện đường, tự mình đưa cơm cho mọi người, tiết kiệm thời gian mọi người đi lại, nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.”
Những tu sĩ trẻ tuổi ngây thơ đều tin.
Hơn nữa còn cảm động hỏi: “Kiếm Hoa tiên sinh, không bằng ngài lại săn sóc chúng ta thêm chút, giao cơm có thể giao miễn phí được không?”
Sáu người trong tổ đội Trừ Ma Thiên Bảng nhịn không được phải bật cười.
Khuôn mặt mỉm cười của phong chủ Kiếm Hoa phong trở nên dữ tợn trong chớp mắt, sau đó lại dịu dàng nói: “Đứa bé ngoan, không thể được. Tiên sinh chăm sóc các ngươi nhưng đồng thời, cũng muốn dạy cho các ngươi một đạo lý— có trả giá mới có thu hoạch, có mua mới có nhận được.”
Ngu Tri Dao thật sự muốn ở trong đám đông hét lên một câu: “Mua không đồng thì cũng là mua!”
Nhưng đoán chừng nói xong sẽ bị tiên sinh ngầm giáo dục đến vài canh giờ.
Vì thế, dưới sự im lặng điềm đạm của đội sáu người và dưới sự lừa dối liên tục của phong chủ Kiếm Hoa phong, một đợt các tu sĩ trẻ ngây thơ tin tưởng, hơn nữa còn vô cùng cảm động.
“Không hổ là Kiếm Hoa tiên sinh, một trong mười đại nhân vật đứng đầu Vân Giới!”
Phong chủ Kiếm Hoa phong mỉm cười.
“Ta muốn tuyên dương việc làm cảm động của Kiếm Hoa tiên sinh trên Linh Thông kính!”
Vẻ mặt phong chủ Kiếm Hoa phong trở nên dữ tợn.
Ông ta vội vàng ngăn lại: “Chuyện này thì không cần ha ha! Ta làm người cực kì khiêm tốn, nếu không sẽ không che mặt đi giao đồ ăn giá rẻ cho mọi người.”
Làm các tu sĩ vây quanh ông ta càng cảm động.
Có một số tu sĩ thậm chí còn đỏ khóe mắt, run giọng nói: “Những hành vi khiêm tốn này của Kiếm Hoa tiên sinh, chính là tấm gương cho tu sĩ chúng ta!”
“Chúng ta nhận được hành động khiêm tốn của tiên sinh, sẽ yên lặng cảm nhận ấm áp tiên sinh mang cho!”
……
Các tu sĩ mỗi người một lời ta một lời mà tán dương ca ngợi phong chủ Kiếm Hoa phong, vốn dĩ một ít tu sĩ có chút nghi ngờ cũng bị bầu không khí xung quanh ảnh hưởng, buột miệng thốt lên từng câu từng câu ca ngợi.
Đội sáu người: “…”
Quả nhiên không phải đại lão nào cũng có thể làm kiểu công việc bán thời gian này, đại lão lén lút đi làm, tất nhiên phải có ít mồm mép trên người.
Phong chủ Kiếm Hoa phong lặng lẽ giơ tay lau mồ hôi trên trán toát ra do kinh sợ.
Nguy hiểm thật! Trước mặt bầy nhãi ranh này rốt cuộc ông ta cũng bảo vệ hình tượng cao lớn vĩ đại của mình!
Sau khi trò hề tiên sinh giả mạo kết thúc, mỗi tổ đội Trừ Ma phái ra một người rút thẻ, thành thật xếp hàng đi lên rút thẻ từ kính Trừ Ma.
Còn các thành viên khác trong đội đứng sang một bên xếp thành hàng nhỏ, đợi đồng đội rút thẻ nhiệm vụ.
Tổ đội Trừ Ma Thiên Bảng giống lần trước vẫn là Ngu Tri Dao đi rút thẻ, cho nên lúc Ngu Tri Dao xếp ở cuối cùng trong hàng đợi, phong chủ Kiếm Hoa phong trừng mắt đến mức muốn trừng cả nhãn cầu ra ngoài.
Sao mầm non lười này hôm nay lại dậy sớm như vậy? Thế chẳng phải là đã thấy cảnh vừa rồi ông ta suýt nữa huỷ hoại hình tượng sao?
Lúc này phong chủ Kiếm Hoa phong như kiến bò trên chảo nóng, đầu óc quay một vòng lại một vòng.
Mầm non lười này thông minh như vậy, nhất định không có bị lừa!
Xong rồi, mầm non lười biết Kiếm Hoa phong của ông ta nghèo rồi.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ!
Phong chủ Kiếm Hoa phong suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chỉ chờ đến khi Ngu Tri Dao rút thẻ, ông ta muốn làm chút chuyện cứu vãn hình tượng với mầm non lười, xoay cổ tay trầm giọng nói: “Kiếm Hoa phong ta…”
Ngu Tri Dao mỉm cười, truyền âm nói: “Cảm ơn tiên sinh mỗi lần giao cơm cho viện số 88 phía Bắc đều thêm nhiều đồ ăn hơn.”
A, chi tiết này!
Mầm non lười cũng chú ý đến!!
Quả nhiên là Kiếm tu mà ông ta nhìn trúng!
Phong chủ Kiếm Hoa phong lập tức cảm động đến gần như nước mắt lưng tròng.
Thừa dịp phong chủ Kiếm Hoa phong đang tự thấy cảm động, Ngu Tri Dao nói từ thẻ lệnh xanh xong, lập tức vươn tay vào vòng xoáy màu tím đen xoay không ngừng trước mặt, rút ra thẻ lênh xanh.
thẻ lệnh xanh được lật lại, một loạt chữ dần hiện ra từ trên xuống dưới——
【Lời nguyền của Đại Ma vương】
“Nhiệm vụ gì đấy? Nhiệm vụ gì đấy?” Phong chủ Kiếm Hoa phong sáp mặt lại xem, thấy chữ hiện trên thẻ lệnh xanh, theo bản năng hớn hở nói: “Ồ, lời nguyền của Đại Ma vương à.”
Ngu Tri Dao thấy ông ta cười vui vẻ đến như vậy, cho rằng mình vừa rút được một thẻ tuyệt vời, vẫy tay kêu mọi người đi qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận