Linh Chu

Chương 1064: Tà Hoàng thiếu chủ lần đầu lộ diện (1)

vipvandan.vn :
Chương 1064: Tà Hoàng thiếu chủ lần đầu lộ diện. (1)
Ngay một sát na khi rượu thịt hòa thượng đuổi đến, Diêm Vương liền nhanh chóng rút đi, che dấu vào trong sống lưng, dùng trạng thái của hắn hiện giờ, nếu bị loại cường giả cấp bậc như rượu thịt hòa thượng phát giác được, nhất định sẽ bị gạt bỏ.
Rượu thịt hòa thượng nộ khí đằng đằng, đi về phía Phong Phi Vân, mỗi một bước đều chấn khiến đại địa rung rung, nhìn nhìn Nạp Lan Tuyết Tiên hấp hối, vươn tay liền cướp đi Nạp Lan Tuyết Tiên trong ngực Phong Phi Vân, hung hăng trợn mắt nhìn Phong Phi Vân, nói:
- Nếu không phải vì ngươi, nàng căn bản sẽ không xảy ra chuyện, tiểu tử ngươi về sau tốt nhất cách xa nàng một chút, bằng không thì. . . Lão tử giết ngươi.
Rượu thịt hòa thượng ôm Nạp Lan Tuyết Tiên đi, không nói nhảm thêm với Phong Phi Vân một câu, liền bay lên không mà đi.
Phong Phi Vân trầm mặc không nói, rượu thịt hòa thượng nói đúng, nếu không phải vì mình, Tuyết Tiên tuyệt đối sẽ không gặp chuyện không may, có lẽ để rượu thịt hòa thượng mang Tuyết Tiên đi, nàng sẽ sống tốt hơn, dùng tu vị của rượu thịt hòa thượng, nhất định có thể bảo trụ mạng của nàng.
Phong Phi Vân đột nhiên cảm giác thể xác và tinh thần mỏi mệt, rất mệt a, toàn thân đều khó nhấc lên được một tia khí lực, chẳng lẽ đây là tác dụng phụ khi mượn nhờ lực lượng Diêm Vương sao.
Phong Phi Vân vội vàng cho vào miệng một hạt Tam phẩm linh đan, linh đan vừa vào liền tan, thân thể có chút khá hơn một chút, có thêm vài phần lực lượng, liền tranh thủ thả Vô Sắc Vô Tương bị cột trên cây gỗ xuống, Vô Sắc Vô Tướng cũng bởi vì tổn thương quá nặng nên đã hôn mê, Phong Phi Vân cũng cho hắn ăn vào một hạt Tam phẩm linh đan.
Phong Phi Vân thật giống như đã tiêu hao hết tất cả khí lực, ngồi trên mặt đất, đại não hỗn loạn, mặc dù tiêu hóa một hạt Tam phẩm linh đan cũng không khiến trạng thái thân thể tốt hơn bao nhiêu.
Xôn xao.
Trên bầu trời, xuất hiện một mảnh vầng sáng tuyết trắng, vô cùng thánh khiết thần thánh, rơi xuống đạo đạo quang điểm, lập tức liền tinh lọc tất cả sát khí và oan hồn, mặt đất vốn biến thành khô cằn lập tức tản mát ra sinh cơ vô tận, từng cọng cỏ non sinh trưởng lên, phiến lá bích lục óng ánh.
Dưới mảnh tánh mạng chi lực kia gột rửa, Phong Phi Vân cảm giác mình cũng khôi phục được vài phần lực lượng, thân thể cũng không khó chịu như trước nữa.
Trong vầng sáng thánh khiết, một nữ tử tuyệt mỹ đi tới, ngọc thể thướt tha, tóc dài tới eo, áo bào màu bạc bao thân, dung nhan càng hoàn mỹ không tỳ vết, nàng mới rơi xuống mặt đất, liền khiến sinh cơ một mảnh đại địa kia bắt đầu khởi động, vậy mà sinh trưởng ra một mảnh cây cối xanh um tươi tốt.
Một ít Cổ Cương Nhân trong bộ lạc thấy được một màn này, vô luận là Cổ Cương hán tử khổ người cường tráng, hay là lão già gầy còm tóc trắng đều kích động không thôi, quỳ lạy trên mặt đất, không ngừng dập đầu:
- Thần Nữ nương nương hiển linh rồi.
- Thần Nữ nương nương hiển linh rồi.
Có thể khiến cho cây khô gặp mùa xuân, đại địa sinh hoa, và xinh đẹp thánh khiết như thế, vậy thì chỉ có Thiên Vu Thần Nữ thôi.
Phong Phi Vân tự nhiên nhận ra nữ tử từ trên không bay xuống kia, đúng là Thần Nữ tiên tử bên trong Băng cung kia, nàng mỹ diệu tuyệt luân, thân thể ôn nhu, cánh tay như ngó sen lộ ra bên ngoài trường bào, vòng quanh lấy đường cong động lòng người.
Chỉ mới nhìn nàng một cái, Phong Phi Vân tựa hồ lại nhớ đén đôi đùi ngọc thon dài mà chặt chẽ kia..
Không nghĩ đến lại gặp lại nàng nhanh như vậy, Phong Phi Vân ngược lại có chút xấu hổ, hắn còn chưa từng vì ngủ qua với một nữ tử mà cảm thấy xấu hổ bao giờ, đây tuyệt đối là lần đầu tiên.
Ta xấu hổ làm gì chứ, muốn xấu hổ cũng là nàng xấu hổ mới đúng.
Rất nhanh Phong Phi Vân liền ngẩng đầu lên, nhìn thằng vào nàng, nhưng vị Thiên Vu Thần Nữ này lại giống như không trông thấy Phong Phi Vân vậy, coi hắn như không khí, trực tiếp lướt qua bên cạnh hắn, rơi xuống trước tòa nhà gỗ kia.
Lại bị nàng bỏ qua, nàng rõ ràng ngay cả mắt cũng không liếc lấy mình một cái.
Phong Phi Vân có chút không phục, dù nói thế nào cũng từng có quan hệ xác thịt, sao có thể vô tình như vậy được.
Thiên Vu Thần Nữ tùy ý vung tay lên, liền xóa đi trận pháp trên nhà gỗ, sau đó dẫn La Ngọc Nhi trong nhà gỗ ra, nói vài câu với những Cổ Cương Nhân kia, sau đó liền muốn rời đi.
- Cung kính thần nữ nương nương.
- Cung kính thần nữ nương nương.
...
Những Cổ Cương Nhân kia đều cung kính nàng như thần minh, thập phần thành kính.
Chẳng lẽ trong mắt nàng mình ngay cả những Cổ Cương Nhân kia cũng không bằng? Phong Phi Vân rốt cục không nhẫn được nữa, lần đầu tiên có một loại cảm giác thất bại, kêu lên:
- Này, cũng nên lưu lại tên chứ?
Đầu tiên quay đầu lại chính là La Ngọc Nhi, đôi mắt dễ thương sóng gợn, lông mi rung rung, mang theo vài phần nghi hoặc, nhìn nhìn Phong Phi Vân, lại nhìn Thiên Vu Thần Nữ một chút, nàng biết rõ người mà Phong Phi Vân gọi hẳn là vị tỷ tỷ này.
Thiên Vu Thần Nữ trên người linh quang dịu dàng, cũng không xoay người, thản nhiên nói:
- Người cũng đã tìm được, có nhiều thứ là họa không phải phúc, lưu lại trên người chỉ tổ tăng thêm tai nạn.
Nàng nói rất nhẹ nhàng, thanh âm khiến người cảm giác như nước chảy ngày xuân, nàng không hề dừng lại, tựa hồ theo nàng thấy thì đã sớm thanh toán xong với Phong Phi Vân, căn bản đều không cần phải nhìn Phong Phi Vân thêm nữa, mang theo La Ngọc Nhi rất nhanh liền biến mất ở đường chân trời.
Tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, trong không khí chỉ lưu lại hương thơm nhàn nhạt khiến người mê say kia.
Phong Phi Vân không đuổi theo, giờ phút này hắn cũng không còn khí lực đuổi theo nữa:
- Xem ra nàng đã biết rõ ta lấy đi Kim Tằm Kinh, câu cuối cùng mà nàng nói chính là muốn nói với ta Kim Tằm Kinh cũng không phải phúc, mà là họa... Nàng đây là đang quan tâm ta sao, có lẽ chỉ là vì không muốn tranh đoạt Kim Tằm Kinh mà sanh linh đồ thán thôi.
Mặc kệ nàng nói lời này có mục đích gì, Phong Phi Vân rõ ràng hơn bất kỳ ai nếu hiện giờ giao Kim Tằm Kinh ra, đó mới là chỉ còn đường chết, cho dù biết rõ là họa, Phong Phi Vân cũng không thể không lưu trên người, căn bản không có lựa chọn nào khác.
Thiên Vu Thần Nữ đời trước đã trở về, lấy vô thượng tu vị của nàng, muốn thống nhất Cổ Cương Tộc quả thật chỉ là chuyện đơn giản, hơn nữa an nguy của La Ngọc Nhi cũng không cần hắn phải lo lắng nữa.
Phong Phi Vân phó thác Vô Sắc Vô Tướng cho một vị tộc lão trong bộ lạc, vị tộc lão này thấy Phong Phi Vân tựa hồ có chút giao tình với Thần Nữ nương nương liền rất nhiệt tình nhận lấy Vô Sắc Vô Tướng, sau đó bọn hắn liền dời tộc, rời khỏi nơi đầy điềm xấu này, muốn đi chỗ khác làm nơi cư trú cho bộ lạc.
Phong Phi Vân kéo lấy thân thể mỏi mệt, liền bỏ chạy vào trong thập vạn hà sơn.
Tất cả tu sĩ các đại tiên môn, gia tộc Thần Tấn vương triều, Bắc Minh phiệt, Tử Minh thi động, Thần Linh Cung, tất cả đại tiên môn cổ giáo, chỉ sợ đều đã đến Cổ Cương Phủ, nếu rơi vào trong tay bọn hắn, cho dù trên người Phong Phi Vân không có Kim Tằm Kinh cũng sẽ bị bọn hắn gạt bỏ, mà hy vọng sinh tồn duy nhất chính là thập vạn hà sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận