Linh Chu

Chương 1636: Niết Bàn đệ cửu trọng (2)

Giống như là được thoát thai hoán cốt, cả người trở nên hoàn toàn không giống với trước đó.
- Từ xưa tới nay chỉ có một số ít người đạt đến cảnh giới Niết Bàn đệ cửu trọng, là mấy người vĩ đại nhất trên lịch sử, chẳng lẽ đây chính là cảnh giới mà bọn họ đạt tới lúc ấy.
Phong Phi Vân nhẹ nhàng nhắm mắt lại, vô số đạo lý cùng quy tắc đều rõ ràng vô cùng, từng luồng hỏa diễm từ chung quanh thân thể lướt qua, đều có thể cảm giác được rõ ràng lực lượng cường độ của bọn chúng, thậm chí có thể cảm thụ được sinh mệnh của bọn chúng.
Vạn sự vạn vật đều có sinh mệnh, hỏa diễm cũng không ngoại lệ.
Tam Vị Chân Hỏa lô cũng có sinh mệnh, không gian cũng có sinh mệnh, bụi trên mặt đất cũng có sinh mệnh.
- Niết Bàn đệ cửu trọng là cực hạn của tử vong, mà hiện tại ta lại cảm giác được những thứ trước kia đều cho là vật chết lại có sinh mệnh, chẳng lẽ đây chính là ý tứ "tử cực vi sinh".
Suy nghĩ trong lòng Phong Phi Vân lần nữa bình thường trở lại, 81 khối phượng cốt trong thân thể đang thiêu đốt, có năng lượng vĩnh viễn dùng vô tận, những phượng cốt này đều được bố trí ở các nơi trên thân thể Phong Phi Vân, đản sinh ra vô tận sinh cơ.
Phong Phi Vân cũng không biết mình rốt cuộc đạt đến một cái cảnh giới như thế nào, chỉ biết sinh mệnh lực của mình đang không ngừng tăng lên, tuổi thọ đạt đến một cái trình độ cực kỳ kinh khủng.
Phong Phi Vân đem ba viên Vũ Hóa huyết đan ăn vào, cố hết khả anwng làm tăng lên huyết khí cùng lực lượng của chính mình.
- Oanh!
Không biết bao lâu sau Phong Phi Vân từ trong Tam Vị Chân Hỏa lô lao ra, sau đó lập tức triệu hồi ra thanh đồng cổ thuyền xông vào trong không gian phong bạo, lần nữa xuất hiện ở trong Thánh Đình bảo khố.
Một cỗ lực lượng cực nóng ở trong thân thể hắn bộc phát ra, đem mặt đất hòa tan thành nham tương, đem vài tòa bảo cung ở chung quanh đều hỏa táng.
- Lại có người xông vào Thánh Đình bảo khố, toàn lực giết chết.
Chỗ xa xa bay đến hai đạo hoa quang, là hai kiện linh khí oanh áp đến.
Phong Phi Vân đứng ở trên hư không, trên lưng tự động hiện lên một đôi hỏa diễm vũ dực, hai mắt bễ nghễ, thần thức kéo dài ra, lẩm bẩm nói:
- Bọn họ cư nhiên đều rời đi Thánh Đình bảo khố, xem ra ta ở trong Tam Vị Chân Hỏa lô đã vài ngày rồi.
Vũ dực trên lưng Phong Phi Vân vỗ một cái, trực tiếp đem hai kiện linh khí kia đánh bay ra ngoài, hai kiện lin khí đều đang bốc lên hỏa diễm, cuối cùng bị Tam Vị Chân Hỏa hỏa táng.
- Xem ra bọn họ lấy đi bảo vật ở trong Thánh Đình bảo khố cũng không ít, nếu không cũng không khiến cho người của Hộ Thánh nhất tộc tức giận như vậy.
Phong Phi Vân tiến vào Thánh Đình bảo khố chính là vì lấy phượng cốt, trùng kích vào Niết Bàn đệ cửu trọng, hôm nay đã đạt tới cảnh giới này coi như là trời cao mặc cho chim bay rồi, tự nhiên không dừng lại ở đây nữa, triển khai vũ dực trên lưng liền hướng đại môn của Thánh Đình bảo khố bay ra ngoài.
- Trấn áp cho ta!
Lại có hai vị lão giả lăng không giết ra, riêng mình tế ra một tòa tháp, đều là thập nhất phẩm linh khí, uy lực hết sức kinh người, biến thành một tòa băng sơn cùng một cái biển lửa.
Phong Phi Vân nâng Tam Vị Chân Hỏa lô lên, đem hai tòa tháp có cấp bậc thập nhất phẩm linh khí bắn mở ra, đem hai vị lão giả có tu vi cường đại đánh lui, sau đó bay đi, cười dài nói:
- Không tiễn!
Trên mặt hai vị lão giả kia tràn đầy hoảng sợ, một cỗ lực lượng khổng lồ đẩy bọn họ về phía sau, bọn họ thế nhưng không có chút năng lực ngăn cản nào.
Một bàn tay to đem hai lão giả này tiếp lấy, để cho bọn họ vững vàng trở lại.
Chủ nhân của hai abnf tay to này là một vị tộc lão của Hộ Thánh nhất tộc, nhưng mà lộ ra vẻ cũng không già yếu, ngược lại còn có chút trẻ tuổi, mặc một bộ đồ tuyết trắng, tay cầm một thanh trường mâu, mi tâm có một cái ngũ tinh ấn ký.
- Tộc lão!
Hai vị lão giả đều hướng người trẻ tuổi này quỳ xuống.
Ánh mắt của người trẻ tuổi kia lãnh lệ, nói:
- Đứng lên đi, hắn đi không được!
Kể từ sau khi Tất Mỗ Gia, Tất Trữ Suất, Mao Ô Quy, nữ ma mấy người từ trong Thánh Đình bảo khố trốn đi, Hộ Thánh nhất tộc cũng trọng tu lại thiếu sót của Thánh Đình bảo khố, hiện tại muốn từ trong Thánh Đình bảo khố xông ra quả thực là khó hơn lên trời.
Phong Phi Vân thử mấy lần đều thất bại, bị sát phong trên cực bích bảo khố cuốn về.
- Đây mới là lực lượng phòng ngự thật sự của Thánh Đình bảo khố, coi như là Bán Thánh đều chưa hẳn có thể đem nó công phá, hiện tại cũng chỉ có thể đi cửa chính của Thánh Đình bảo khố rồi, từ cửa chính giết ra ngoài.
Phía sau truyền đến một cỗ huy hoàng chi khí, để cho lưng của Phong Phi Vân hơi run lên, biết Hộ Thánh nhất tộc có cường giả xuất thủ.
- Kẻ xông vào, ta biết ngươi chính là người lúc trước, lúc ấy hư ảnh Bán Thánh cũng không giết được ngươi, mạng của ngươi thật lớn!
Vị tộc lão này của Hộ Thánh nhất tộc nhìn qua hết sức trẻ tuổi, khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám, nhưng mà niên kỷ chân thật nói ra sẽ hù dọa một số người.
Tay hắn cầm trường mâu, uy phong lẫm liệt, mi tâm có một cái ngũ tinh ấn ký đang lóe lên.
Phong Phi Vân triệu hồi ra Bát quái đạo ấn, ở trước người ngưng tụ ra một cái hắc bạch bát quái ấn khổng lồ, tạo thành một cái hắc bạch tuyền qua đem trường mâu trong tay đối phương ngăn lại.
- Hộ Thánh nhất tộc các ngươi cũng có mấy người là hán tử chân chính, ta đối với hán tử luôn luôn đều rất bội phục, ngươi đừng ép ta ra tay giết ngươi.
Phong Phi Vân lộ ra vẻ phong khinh vân đạm, thân thể đang không ngừng lùi về phía sau, Bát quái đạo ấn trong tay hiện ra khí lưu chuyển luân, đem trường mâu của vị tộc lão Hộ Thánh nhất tộc kia dẫn rời đi.
- Hừ, xông vào Thánh Đình bảo khố liề phải chết, đây là chức trách của Hộ Thánh nhất tộc chúng ta.
Vị tộc lão kia theo sát không buông, trên trường mâu có mang theo tiếng hống của man thú, phát ra thanh âm xé gió.
Phong Phi Vân vỗ Phượng Hoàng vũ dực ở trên lưng, vừa đánh vừa lui, cười nói:
- Chức trách của Hộ Thánh nhất tộc các ngươi là thủ hộ Thánh Đình, mà không chỉ là thủ hộ Thánh Đình bảo khố, các ngươi cho là thủ hộ ở Thánh Đình bảo khố liền là thủ hộ được cả Thánh Đình sao?
- Ngươi có ý gì?
Vị tộc lão kia của Hộ Thánh nhất tộc dừng lại, ánh mắt bức tới Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân dĩ nhiên không sợ hãi, đối thị với ánh mắt của hắn, cười nói:
- Hộ Thánh nhất tộc các ngươi đã bao lâu chưa rời đi Thánh Đình bảo khố rồi, xem ra hoàn toàn không biết tình huống bên ngoài là như thế nào.
Tộc lão của Hộ Thánh nhất tộc lạnh băng mà nói:
- Ba vạn năm trước, Hộ Thánh nhất tộc chúng ta cẩn tuân chúa tể pháp chỉ, trấn thủ Thánh Đình bảo khố, không thể tự ý rời đi một bước.
- Ha ha, khó trách, khó trách....
Phong Phi Vân cười dài.
- Ngươi đang cười cái gì?
Vị tộc lão kia của Hộ Thánh nhất tộc trầm giọng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận