Linh Chu

Chương 118: Thiền Trượng Sát Nhân

Giữa Túy Ngọc Lâu oanh oanh yến yến quây quần, đèn màu lấp lánh, có từng sợi sương trắng đưa qua đưa lại giữa lầu các, tựa như một tòa tiên khuyết.
Ba vị tài tuấn nghịch thiên của Phong gia và cả Phong Tùy Vũ đều mặc bộ hàn quyên bạch y, tay cầm quạt lông, khăn vấn đầu, tựa như bốn vị nho sĩ đang chè chén trên lầu ba, mỗi người bọn họ đều ôm một vị giai nhân xinh đẹp, lúc thì họ uống rượu, lúc lại ca hát, khỏi phải nói là làm cho người khác phải ước ao biết dường nào.
Phong Phi Vân mặc phật y dị vực, trong tay nắm thiền trượng, người sáng suốt vừa nhìn thì đã biết hắn là một người trong Phật môn, nhưng mà trong tay hắn thì lại ôm một tiểu cô nương trẻ đẹp, còn giở trò nữa, điều này làm cho người khác liếc xéo không thôi, còn phát ra cả tiếng cười nhạo và xem thường.
"Đông, đông, đông ..."
Phong Phi Vân từng bước đạp lên cầu thang, mãi cho đến lầu ba, rồi ngồi đối diện với Phong Tùy Vũ, mà lúc này Tố Tố đã mang tới một bình rượu ngon thượng hạng, rót cho hắn một ly.
Ở bên kia, Phong Tùy Vũ lại vừa cười vừa nói:
- Thành thật mà nói, tên tiểu tạp chủng Phong Phi Vân ở thành Linh Châu đã là một kẻ tội ác tày trời, gần như đến mức mọi người phải kêu gọi giết hắn, nếu như không phải có phụ thân ta chống lưng thì tên tiểu tạp chủng này đã sớm bị đánh chết.
- A! Chuyện này ta cũng chưa từng nghe qua, nếu không do Tùy Vũ ngươi nói thì mọi người cũng không biết được. Ngươi thử kể cho mọi người nghe xem.
Có người thấy hứng thú nên truy hỏi.
Phong Tùy Vũ cười nói:
- Chuyện là như vầy. Trong thành Linh Châu có La lão hán 78 tuổi, cũng coi là người an phận, cùng với đứa cháu gái bán trà mưu sinh, nhưng không ngờ tên khốn kiếp Phong Phi Vân này lại để ý đến tiểu cô nương đó, chẳng những xxx tiểu cô nương mà sau đó còn vứt cô bé vào trong kỹ viện ở thành Linh Châu, không tới mấy ngày thì đã bị người ta chà đạp đến chết. La lão hán đến công đường kiện cáo, nhưng lại gặp phụ thân của Phong Phi Vân, Phong Vạn Bằng vì muốn bao che cho nhi tử mà lại sai người dùng côn đánh chết La lão hán. Haizzz, thực sự là tạo nghiệp chướng quá lớn mà.
- Cầm thú!
- Tại sao trong Phong gia ta lại có kẻ bại hoại và độc ác như vậy chứ?
Những người nghe thấy đều cảm thấy căm hận, ngay cả mấy tiểu cô nương bồi rượu cũng lộ ra vẻ khinh thường, trong lòng đối với vị công tử tên là Phong Phi Vân chưa từng gặp mặt kia cũng cảm thấy ghê tởm không ít.
- Khụ khụ, nếu như Phong công tử đã biết chuyện này thì tại sao lại không ngăn cản?
Giọng một người nào đó vang lên làm cho Phong Tùy Vũ đang cười sặc sụa bỗng sững lại, mặt tối sầm xuống.
Bầu không khí xung quanh trở nên im ắng, toàn bộ kỹ viện trở nên yên tĩnh.
Phong Tùy Vũ bất ngờ đập ly rượu xuống bàn một cái "đùng", ánh mắt giống như là chim ưng nhìn dáo dác xung quanh, phát hiện ra được lời nói vừa rồi là của một vị hòa thượng đang ngồi ung dung tự đắc phía đối diện, còn đang uống rượu nữa chứ.
- Một hòa thượng mà lại đi đến kỹ viện uống rượu, còn có kỹ nữ hầu hạ, ngươi rốt cuộc là hòa thượng của tòa miếu nào vậy?
Phong Tùy Vũ lạnh lùng nói.
Tay Phong Phi Vân lại vuốt ve gương mặt của Tố Tố, cười nói:
- Phong Tùy Vũ, ngay cả giọng nói của ta mà ngươi cũng nghe không ra sao? Xem ra hôm nay thật sự là ngày chết của ngươi rồi.
Lúc hai chữ "ngày chết" được nói ra thì nhiệt độ trong bầu không khí càng trở nên im ắng, không khí dường như đọng cứng lại, không ngừng tỏa ra hàn khí, trực tiếp đánh thẳng vào lòng Phong Tùy Vũ.
Sắc mặt Phong Tùy Vũ kinh biến, hai mắt mở to, chỉ thẳng vào mặt Phong Phi Vân, hé miệng muốn nói gì đó nhưng trong bầu không khí lại có một luồng hàn khí lạnh thấu xương, lạnh cóng đến mức làm cho hàm răng hắn tê liệt, ngay cả đầu lưỡi cũng không nhúc nhích được.
Băng từ từ đông cứng lại, thoáng cái, trong miệng hắn phun ra một ngụm máu.
- Ngươi ... ngươi ... vậy mà ngươi ...
Hai tay Phong Tùy Vũ bụm cổ họng lại, chỉ cảm thấy từ miệng tới tận gót chân đã bị hàn băng đông lạnh, nhưng mà hắn lại thấy rõ ràng là có một dòng huyết tuyền từ trong miệng chảy ra mà không thể nào cầm lại.
"Loảng xoảng."
Cuối cùng thì Phong Tùy Vũ cũng lật người cứng còng ngã trên mặt đất, trên người dần dần được băng tinh bao phủ, một tầng hàn băng dày đặc kết chặc trên người.
Một vị tài tuấn nghịch thiên đi tới cạnh Phong Tùy Vũ, hơi ngồi xởm xuống chạm vào chóp mũi hắn thì người Phong Tùy Vũ bất ngờ nứt ra răng rắc, bể nát thành những khối băng đầy đất.
- Tên hòa thượng khốn kiếp, ngươi lại dám giết chết con cháu Phong gia ở trước mặt ta sao? Ngươi biết ta là ai không?
Trên da vị tài tuấn nghịch thiên Phong gia kia có bạch quang lấp lánh, đem áo khoác trên người chấn đắc thành bột mịn, lộ ra áo giáp bạch sắc trên người.
Chiếc áo giáp này mỏng tựa như cánh ve, bên trên có khắc lục ba tòa trận văn, trận văn lộn xộn, phác họa đầy thân người hắn.
Đây là thiền y bảo giáp, giá trị vạn kim, cùng với xác thịt khít hợp với nhau, có cả sự mềm dẻo linh hoạt lẫn tính phòng ngự cự cường, quả thực là có thể so sánh với một món chuẩn linh khí.
Vị tiểu cô nương Tố Tố đang ngồi cạnh Phong Phi Vân lúc này đã bị dọa cho run lẩy bẩy, trong lòng hối hận không thôi, lúc đầu vốn tưởng rằng đã gặp phải một vị kim chủ nhưng lại không ngờ lại là một người chuyên gây ra tai họa.
Nàng rất muốn chạy trốn nhưng lại bị Phong Phi Vân tóm lại, kéo vào trong lòng.
Phong Phi Vân nói:
- Vậy ngươi là ai?
Vị tài tuấn Phong gia kia nói:
- Hừ, không có hiểu biết gì cả, ta chính là một trong những cường giả trẻ tuổi đứng đầu trong đời thứ năm ở Phong gia, Phong Tuyệt. 3 năm trước đây ta đã nổi tiếng ở quận Sơn Lâm, ba năm nay lại càng ...
Hắn vẫn chưa nói hết thì Phong Phi Vân lại cướp lời, cười nói:
- Ba năm nay thì lại được lão tổ Phong gia hết lòng chỉ bảo, lại thêm sự trợ giúp của thiên địa linh bảo, tu vi tăng mạnh, có thể nói là một trong những tài tuấn nghịch thiên trẻ tuổi tài cao.
Hiển nhiên là Phong Tuyệt có thể nghe được sự giễu cợt của đối phương, loại mùi vị khinh thường này làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu.
- Hòa thượng, nếu như ngươi đã muốn tìm cái chết vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận