Linh Chu

Chương 1262: Trốn, ta lại trốn

vipvandan.vn :
Chương 1262: Trốn, ta lại trốn.
Phong Phi Vân mặc bốn thần y mới ngăn được âm sát phong.
Vào Thiên Nhất Thánh bình, Phong Phi Vân có khá nhiều thời gian. Phong Phi Vân vội lấy kim phật cao chín mươi chín thước ra, mở cánh cửa Thiên quốc, nhảy vào con đường đi thông Thiên quốc.
Ngay khi Phong Phi Vân vào Thiên quốc thì một bàn tay Diêm Vương xẹt qua da đầu hắn, suýt đánh nát xương sọ.
- Nguy hiểm quá.
Phong Phi Vân sờ lỗ máu trên đầu, bài trừ tà khí Diêm Vương ra khỏi cơ thể.
Phong Phi Vân cười nói với bên ngoài đường hầm Thiên quốc:
- Mới rồi ta không có thời gian lấy cánh cửa Thiên quốc ra, ngươi nghĩ ta sẽ mắc mưu sao?
Giọng Diêm Vương cực kỳ độc ác:
- Ha ha ha ha ha ha! Vậy ngươi ở lại Thiên quốc suốt đời đi!
Diêm Vương rất hận Phong Phi Vân, một chưởng vỗ vào kim phật cao chín mươi chín thước phát ra tiếng leng keng như sấm nổ. Diêm Vương muốn đánh nát cánh cửa, nhốt Phong Phi Vân trong Thiên quốc.
Giờ phút này, Phong Phi Vân ngồi trên lưng linh điểu chín đầu bay trên mặt biển tây hải Thiên quốc. Phong Phi Vân nằm trên lưng chim, hít sâu. Phong Phi Vân không sợ Diêm Vương tiêu diệt kim phật, bây giờ lực lượng của nó có hạn.
Lùi một vạn bước dù chân thân Diêm Vương trong thời kỳ đỉnh cao chưa chắc có thể hủy được kim phật. Đây là thứ Phật Tàm Tử tế luyện, nếu dễ dàng bị đánh nát vậy thôi lấy một cục đá làm cánh cửa Thiên quốc cho xong.
Mới rồi chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng cực kỳ mạo hiểm, có mấy lần Phong Phi Vân lướt qua thần chết.
Phong Phi Vân bị đẩy vào quan tài hoàng thạch, rồi nhảy vào Thiên Nhất Thánh bình, sau đó trốn vào Thiên quốc. Nguyên quá trình xảy ra trong thời gian ngắn, chậm một giây nào là Phong Phi Vân chết trong quan tài hoàng thạch.
Bệ Ngạn lão tổ lắc đầu, nói:
- Một quan tài? Cổ quan tài hoàng thạch? Chưa từng nghe nói.
Đây là tồn tại già đến sắp rụng răng, ngồi xếp bằng trên phật đài, tu vi rất đáng sợ. Nếu không phải không thể rời khỏi Thiên quốc thì Bệ Ngạn lão tổ đã oai phong một cõi ở bên ngoài.
Phong Phi Vân không hy vọng vào linh thú phật tu này biết lai lịch quan tài hoàng thạch, dù sao nó luôn ở trong Thiên quốc chưa từng ra ngoài.
Phong Phi Vân tìm Bệ Ngạn lão tổ trước bởi vì tu vi của nó cao nhất Thiên quốc, muốn nhờ nó ra tay mở mấy miếu cổ để lại từ vạn năm trước, nhìn xem có thể tìm mấy phật binh cường đại trong miếu cổ không.
Đồn rằng lúc Thiên quốc phồn vinh nhất có ba ngàn chân phật, những chân phật này dù đã chết sạch nhưng động phủ, miếu cổ bọn họ tu luyện vẫn còn đó. Không chừng bên trong có phật binh vô thượng trấn áp tru tà.
Khiến Phong Phi Vân thất vọng là Bệ Ngạn lão tổ không chịu giúp, vì linh thú phật tu từng thề rằng không thể tự tiện vào miếu cổ, không được phá hoại trận pháp cổ phật để lại, phá hỏng truyền thừa của cổ phật. Mọi thứ phải chờ người có duyên đến lấy.
Phong Phi Vân cảm thấy mấy linh thú phật tu cổ hủ cứng nhắc, nhưng đôi khi lại cho rằng chúng nó rất có nguyên tắc, hơn cả tu sĩ nhân loại. Chúng nó sẽ không tùy ý cướp tài phú của người khác, không trái lời thề.
Nói thật là điều này khá đáng yêu.
Nếu đám linh thú phật tu không giữ nguyên tắc thì Thiên quốc sẽ không bình yên như vậy, những miếu cổ, động phủ đã chẳng giữ đến bây giờ.
Phong Phi Vân thầm quyết tâm tương lai phải phát triển Thiên quốc thành mảnh đất lành, không để người bụng dạ xấu xa đi vào.
Phong Phi Vân hỏi Bệ Ngạn lão tổ tình huống khai thác linh thạch thế nào, biết mọi chuyện thuận lợi thì từ biệt rời đi.
Phong Phi Vân ra khỏi Bỉ Ngạn phật sơn, nghe hương hoa trong núi rừng, nhìn non xanh nước biếc phương xa, các linh thú phật tu khoác cà sa bay đến. Nếu không phải bên ngoài còn một đống chuyện rắc rối cần giải quyết, Phong Phi Vân rất muốn ở mãi trong Thiên quốc.
Ánh mắt Phong Phi Vân kiên quyết:
- Nếu Bệ Ngạn lão tổ không chịu giúp vậy ta đành tự mình ra tay!
Mặc kệ thế nào Phong Phi Vân phải ra ngoài, muốn đi ra hắn cần vượt qua hai cửa ải, một là Diêm Vương, hai là quan tài hoàng thạch.
Diêm Vương chưa cứng cánh, vượt ải này không khó. Nhưng tồn tại trong quan tài hoàng thạch siêu nguy hiểm, sơ sẩy một cái là sẽ chết không chỗ chôn.
Trong Thiên quốc giữ lại miếu cổ được trận pháp chân phật bảo vệ. Có trận pháp cực kỳ kinh khủng, tuy Phong Phi Vân có tạo nghệ trận pháp rất cao nhưng không dám dễ dàng đụng vào. Phong Phi Vân chọn xuống tay với miếu cổ có trận pháp bảo vệ yếu một chút.
Trong mười ngày Phong Phi Vân xông vào sáu miếu cổ.
Trong các miếu cổ có nhiều điển tịch phật tu, mỗi quyển điển tịch đối với phật tu là trân phẩm quý giá, nhưng với Phong Phi Vân thì không đáng một đồng.
Phong Phi Vân tìm được nhiều phật đan, nhưng dược khí đã bị tiêu hao hết trong thời gian dài dặc, vừa mở bình ra đan đã biến thành tro bụi.
Phong Phi Vân tìm được khá nhiều phật binh, nhưng cái lợi hại nhất tương đương với linh khí tam phẩm, chưa thấy phật binh cường đại nào.
Vì có trận pháp bảo vệ, chưa ai xông vào phá hoại nên linh thảo, linh hoa mọc rất nhiều bên ngoài miếu cổ. Linh thảo ngàn năm tuổi có khắp nơi, Phong Phi Vân thậm chí thấy linh dược quý hiếm gần vạn năm.
Mỗi miếu cổ là dược viên khổng lồ, hàng vạn năm không ai khai thác. Linh thảo ngàn năm như cỏ dại ven đường thấy khắp nơi.
Tuy nhiên bây giờ Phong Phi Vân không có hứng thú với linh thảo, linh hoa. Phong Phi Vân sốt ruột đi ra ngoài, đã qua mười ngày, trời biết tình huống bên ngoài thế nào. Chờ sau này có cơ hội Phong Phi Vân sẽ quay lại Thiên quốc khai thác, khi đó bán linh thảo bằng ký.
Bán từng ký linh thảo ngàn năm chắc chắn sẽ làm phiệt chủ của Ngân Câu Phiệt sùi bọt mép.
- Xem rap hải đi tòa miếu cổ tiếp theo.
Phong Phi Vân đi ra núi báy bốc hơi linh khí, biến thành luồng sáng lao nhanh ra thiên ngoại.
Trong Thiên quốc chia làm cửu châu thập nhị hải. Mỗi châu mênh mông, to hơn khu vực Thần Tấn vương triều gấp mấy chục lần.
Phong Phi Vân đáp xuống một ngọn núi tiên, đỉnh núi tràn đầyz cung điện, miếu thờ. Nhiều miếu thờ lơ lửng trong không trung, hà quang bảy sắc bắn ra từ miếu thờ, rất bất pàm, như thần miếu thiên cung trong truyền thuyết.
Giọng thiếu nữ vang lên dưới núi tiên.
Mười ngày qua lần đầu tiên Phong Phi Vân gặp đệ tử Ngự Thú Trai. Phong Phi Vân chợt nhớ bên cạnh núi tiên này có một sơn cốc, Vu Thanh Họa xây dựng sơn môn trong sơn cốc đó.
Phong Phi Vân giao Nạp Lan Tuyết Tiên cho Vu Thanh Họa chăm sóc, tin tưởng bây giờ Nạp Lan Tuyết Tiên cũng sống trong sơn cốc này.
Tuổi thọ Nạp Lan Tuyết Tiên trôi quá nhanh, lonh quả mấy ngàn năm tuổi chỉ giúp tinh khí trong cơ thể nàng không xói mòn. Muốn phục hồi tuổi thọ, dung mạo thì đành dựa vào chính Nạp Lan Tuyết Tiên khổ tu.
Hiện giờ Phong Phi Vân không muốn tiếp xúc nhiều với đệ tử Ngự Thú Trai, hắn bay lên núi tiên. Phong Phi Vân mới đến vòng ngoài thì gặp trận pháp cực kỳ phức tạp. Từng hoa văn trận pháp nổi trong không trung, vô hình vô sắc, sơ sẩy một cái là đụng vào, dẫn đến lôi kiếp.
Ầm!
Tia chớp thô cỡ miệng chén giáng xuống, xẹt qua cánh tay Phong Phi Vân, suýt chém gãy tay hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận