Linh Chu

Chương 1290: Chiến địa tước phủ

Ngược lại Dương Thần Thánh Đài của tỷ muội Quý gia mới khiến Phong Phi Vân động lòng nhất. Dù là vô thượng thánh linh trong truyền thuyết chưa chắc tu luyện ra Dương Thần Thánh Đài, có thể thấy nó quý giá cỡ nào.
Đặt Dương Thần Thánh Đài trong Trung Ương vương triều cũng sẽ gây sóng gió.
Phong Phi Vân không chết tâm, mặc kệ dùng cách gì hắn quyết phải có được Dương Thần Thánh Đài. Loại báu vật này đừng nói là cường giả Vũ Hóa cảnh, dù là thánh linh cũng sẽ động tâm. Ai bỏ qua là đồ ngốc.
Nếu không văn được thì dùng võ.
Phong Phi Vân nhếch môi mỉm cười trong sáng, dùng khí vực cường đại tỏa định Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô. Tỷ muội Quý gia không thể nhúc nhích.
- Phong Phi Vân, ngươi muốn làm gì?
Biểu tình Quý Tiểu Nô căng thẳng cố gắng vùng vẫy nhưng không trốn khỏi khí vực Phong Phi Vân bày bố được, như thể có vô số thần liên trói cơ thể mềm mại lại.
Quý Tiểu Nô trừ có thể nói chuyện ra nàng không nhúc nhích một ngón tay được.
Phong Phi Vân đã đứng trước mặt tỷ muội Quý gia. Phong Phi Vân vươn ngón tay nhẹ vuốt cần cổ trắng của Quý Tiểu Nô, ngón tay từ lỗ tai trượt xuống cổ áo, tốc độ rất chậm.
Quý Tiểu Nô cảm giác người tê dại như có tia điện phát ra từ đầu ngón tay Phong Phi Vân chạy khắp người nàng.
Quý Tiểu Nô mím chặt môi, lão run run, mắt nhắtm tịt.
Quý Tâm Nô nói:
- Phong Phi Vân, chúng ta có thể cho ngươi Dương Thần Thánh Đài, ngươi đừng làm bậy.
Phong Phi Vân rút về ngón tay luồn vào áo Quý Tiểu Nô:
- Tốt, Tâm Nô cô nương sảng kháoi hơn. Các người muốn cái gì cứ ra giá, ta luôn rất nhân hậu.
Quý Tiểu Nô la lên:
- Tỷ tỷ, không thể đồng ý với tên giặc này!
- Nàng im miệng đi.
Phong Phi Vân tung cấm chế hóa đá Quý Tiểu Nô, nàng không thể nói chuyện, tròng mắt xoay tròn.
Quý Tâm Nô cảm giác người nhẹ nhàng, khí vực Phong Phi Vân bao phủ nàng bị rút đi.
Quý Tâm Nô nhìn Quý Tiểu Nô, cắn răng, dịu dàng nói:
- Tiểu Nô, ta cảm thấy tuy Phong Phi Vân không phải người tốt nhưng không xem như tiểu nhân. Tặng . . . Dương Thần Thánh Đài cho hắn còn hơn đưa cho kẻ mặt ngoài đạo mạo trang nghiêm, bên trong vì lợi lộc dám bán tất cả.
Phong Phi Vân nghe sướng rơn, ưỡn ngực nói:
- Quý cô nương nói rất có lý, nếu các nàng giao Dương Thần Thánh Đài cho ta thì cái gì ta cũng hứa cho.
Quý Tâm Nô hỏi:
- Thật không?
Phong Phi Vân gật đầu, nói:
- Đương nhiên là thật, Phong Phi Vân ta nói chuyện luôn là nhất ngôn cửu đỉnh, đã hứa với ai chắc chắn sẽ làm được.
Gò má Quý Tâm Nô hây hồng, nhẹ gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Nếu ngươi cứu ta và Tiểu Nô làm thê tử thì chúng ta sẽ đưa Dương Thần Thánh Đài cho ngươi. Nếu không, dù chúng ta chết cũng quyết không giao Dương Thần Thánh Đài.
- A!
Phong Phi Vân há hốc mồm, hắn chưa từng nghe yêu cầu hấp dẫn như thế. Không chỉ có Dương Thần Thánh Đài còn được hai thê tử yểu điệu.
Giống như mơ.
Quý Tâm Nô đang đùa sao?
Phong Phi Vân vốn thầm quyết định dù Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô đòi năm trăm vạn linh thạch, cùng lắm đắc tội nữ ma, hắn làm liều đưa cho tỷ muội Quý gia. Miễn là chiếm được Dương Thần Thánh Đài, năm trăm vạn linh thạch chẳng là gì.
Phong Phi Vân nằm mơ cũng không ngờ điều kiện của Quý Tâm Nô là muốn hắn cưới bọn họ, đây mà là điều kiện sao?
Phải nói là tự động đưa lên cửa.
- Từ khi nào sức hấp dẫn của ta thăng cấp bậc, không chỉ được Dương Thần Thánh Đài còn có hai mỹ nhân tự dâng hiến?
Nhưng rất nhanh Phong Phi Vân bình tĩnh lại, Quý Tâm Nô nói muốn hắn cưới bọn họ làm thê tử chứ không phải tỷ muội Quý gia lên giường với hắn.
Đây là hai khái niệm khác hẳn.
Nam nhân, đặc biệt là nam nhân ưu tú khó tránh khỏi sẽ gặp một số nữ nhân bị anh tư chinh phục chủ động dâng hiến. Vào lúc này miễn nữ nhân không quá xấu thì nam nhân sẽ thỏa mãn nhu cầu của nữ nhân.
Nam nhân bình thường luôn thoải mái về chuyện này, rất có phong độ quý ông, không keo kiệt tinh . . . Hoa trong thân thể.
Đương nhiên đây chỉ là tiền trao cháo múc, không có tình cảm gì, không cần chịu trách nhiệm.
Một đêm hao đi không chừng nữ nhân đi còn sớmh ơn ngươi.
Nhưng cứu nữ nhân làm thê tử thì khác hẳn, thê tử nhãi là bầu bạn chính thức, ngươi phải chịu trách nhiệm với nàng.
Nếu ngươi không thể chịu trách nhiệm thì xin đừng chạm vào nàng, dù là một ngón tay.
Đối với nam nhân, nhất là nam nhân độc thân thì thành hôn nghĩa là thêm trói buộc.
Phong Phi Vân là nam nhân có ý thác trách nhiệm rất mạnh, chỉ cần ôm nữ nhân, nàng đòi hắn chịu trách nhiệm thì hắn sẽ chịu. Phong Phi Vân vì Nam Cung Hồng Nhan mà 'biến thân thành ma, tàn sát thiên hạ'. Với Lục Ly Vi, Bạch Như Tuyết, nữ nhân không đòi Phong Phi Vân chịu trách nhiệm thì hắn cũng có sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ.
Nếu là đám bá chủ tiên đạo sẽ cảm thấy Phong Phi Vân xem trọng nữ nhân quá mức, làm lỡ tu hành. Nữ nhân ở trong mắt đám bá chủ ở địa vị cao chỉ là tác hẩm nghệ thuật xinh đẹp, thích ngươi thì sờ một chút, cất chứa, cuồng vì ngươi.
Nhưng tác phẩm nghệ thuật rốt cuộc chỉ là tác phẩm nghệ thuật. Bọn họ sẽ không vì tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp mà trao ra tình cảm, bọn họ dùng kim tiền tính giá trị, sẽ không để tác phẩm nghệ thuật ảnh hưởng tu hành.
Ngày nào đó không thích nữa thì vứt vào xó, mặc cho ngươi tự sinh tự diệt.
Trong những gia tộc khổng lồ, đối với bá chủ thê thiếp thành đàn thì chuyện này rất bình thường.
Nhưng Phong Phi Vân không phải người như thế, nên hắn không hứa với Quý Tâm Nô ngay.
Biểu tình Phong Phi Vân trầm trọng hỏi:
- Có thể đổi điều kiện khác không?
Quý Tâm Nô kiên quyết từ chối:
- Không được.
Phong Phi Vân sờ cằm:
- Nhưng không có tình cảm gì.
Quý Tâm Nô cắn môi nói:
- Vậy hết cách. Nếu ngươi không cới chúng ta làm thê tử hì dù chết chúng ta cũng sẽ không đưa Dương Thần Thánh Đài cho ngươi!
Thái độ Quý Tâm Nô kiên quyết chưa từng có.
Phong Phi Vân cắn răng, rất muốn đồng ý ngay, có của hơi không chiếm sẽ bị người chửi là ngu.
Nhưng Phong Phi Vân vẫn không đồng ý, nhíu mày nói:
- Vậy cho ta . . . Suy nghĩ một chút.
Mao Ô Quy, Tất Ninh Soái dáo dác chạy về, hai tên bị hai con cọp rượt theo mấy chục vạn dặm. Tất Ninh Soái chạy rớt giày, bốn chân Mao Ô Quy sưng như móng heo.
Tất Ninh Soái nghe Phong Phi Vân kể lại, bực tức nói:
- Cái gì? Chuyện tốt như vậy mà ngươi từ chối?
Tất Ninh Soái vuốt áo, nói:
- Hết cách, xem ra hai tỷ muội cô đơn khó nhịn, muốn tìm người tri tâm cùng bọn họ phóng túng thanh xuân. Người tốt việc tốt như vậy ta không làm thì ai làm?
Tất Ninh Soái anh tư hiên ngang, chính nghĩa lẫm lẫm, rất là tiêu sái. Nhưng Tất Ninh Soái mới đi ra một bước đã té đập mặt.
Tất Ninh Soái chửi ầm lên:
- Con rùa chết tiệt, ngươi làm ơn đừng lần nào cũng nằm trước mũi chân của ta được không?
- Khụ khụ, chẳng lẽ kêu lão phu nằm Sau lưng ngươi? Thế thì rất mất mặt.
Mao Ô Quy cảm thấy đại nhân vật nên đứng trước mặt người khác mới oai, rùa cũng không ngoại lệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận