Linh Chu

Chương 937: Bản thân thành ma (1)

Cho nên, khi Linh Tê vô ý xông vào Thiên Đảo Đàm mới có thể bị Vu Thanh Họa thiến đi. Những đệ tử này của Ngự Thú Trai đều cho rằng đây là Vu Thanh Họa đang thị uy với Trai Chủ. Hai vị đại nhân vật rất có thể sẽ ra tay đánh nhau to. Nhưng mà ngoài dự liệu của mọi người, Đàn Thanh Tố đối với điều này lại không có bất cứ thái độ gì, có vẻ cực kì thờ ơ.
Âm thanh của Vu Thanh Họa cực kì trẻ tuổi, lại mang theo vài phần ớn lạnh. Hắn đáp:
- Minh Mặc, Minh Lạc vì sao không đi cùng với ngươi đến đây.
Thiếu nữ mặc phật y có tên là Minh Mặc kia tức thì vâng dại rồi nói:
- Khởi bẩm Phật Tôn, Minh Lạc tu luyện gặp sự cố, đang phải nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi cho khá lên thì khẳng định việc đầu tiên là đến đây gặp Phật Tôn.
Minh Mặc và Minh Lạc đều là thiết thân phật nữ bên cạnh Vu Thanh Họa, bình thường có chuyện gì đều là bọn họ trước hết bẩm báo với Vu Thanh Họa.
Một giọt Linh Tuyền bay lên, rơi vào trong lòng bàn tay của Vu Thanh Họa. Từ trong những chiếc lá sen xanh biếc ở chung quanh bay ra vô số tinh khí. Chúng tràn vào Linh Tuyền, làm cho Linh Tuyền biến thành một viên Linh Đan màu xanh.
- Đưa một viên Linh Đan này cho nàng đi. Báo cho nàng biết, cách thức tu luyện của Phật Môn chú trọng tuần tự như tiến, không thể chỉ vì cái trước mắt. Tu dưỡng cho khá lên liền lập tức lại đây gặp ta.
Vu Thanh Họa vung tay áo lên, viên Linh Đan này liền bay đến trong tay Minh Mặc.
Minh Mặc tiếp nhận Linh Đan, vui mừng nói:
- Đa tạ Phật Tôn ban thưởng đan, đệ tử liền đưa cho Minh Lạc.
Minh Mặc liền kích động chạy đi ra ngoài, trong lòng nghĩ Phật Tôn mặc dù lạnh lùng vô tình, nhưng mà đối với môn nhân đệ tử cũng là vô cùng tốt. Mặc dù là một phật nữ tiểu đồng bị thương thì đều sẽ tự mình đến thăm hỏi.
Vu Thanh Họa nhẹ nhàng thở dài một tiếng, thu lại quyển phật lí cầm trong tay lại, dáng người thanh tú biến thành một cơn gió thoảng. Nàng bay xuống từ trong khói linh, nhìn qua chiếc Bạch Ngọc bảo rương vừa rồi kia trên mặt đất một cái.
Đây chính là Linh Thạch và dị bảo do Tiền gia đưa đến.
Bất cứ một tiên môn nào đều không có khả năng rời khỏi tài nguyên tu luyện, đây là trụ cột tu luyện. Mặc dù là tu phật cũng không ngoại lệ.
Gia chủ Tiền gia "Tiền Thế Nhân", một mực muốn đưa con gái đến Ngự Thú Trai tu luyện, trở thành đệ tử Nội Môn của Ngự Thú Trai. Nhưng mà Đại tiểu thư của Tiền gia có tu vi tâm tình không đạt yêu cầucủa đệ tử Nội Môn, nên Vu Thanh Họa một mực đều không đồng ý.
Đây đã là lần thứ sáu Tiền gia Gia chủ đưa đến Linh Thạch và dị bảo.
Vu Thanh Họa cũng không phải Lão ni cô như trong tưởng tượng của môn nhân đệ tử, ngược lại mặt mũi xinh đẹp, môi hồng răng trắng, nhìn qua cũng áng chừng chỉ có hai mươi tuổi, tóc dài như sợi tơ khẽ đung đưa rủ thẳng tắp kéo dài tới trên mặt đất. Ở vị trí chính giữa, nàng buộc một sợi dây cột tóc màu trắng đơn giản nhất.
Nàng mặc cực kì giản dị, ngoại trừ một bộ phật y trắng tinhmộc mạc ra thì cũng chỉ có một chuỗi mộc châu trong tay.
Đối với một rương Linh Thạch và dị bảo kia thì nàng cũng không liếc mắt nhìn, thật giống như là một đám đá sỏi đặt ở trước mặt.
- Đàn Thanh Tố không ngờ giữ lại tà ma như Phong Phi Vân này ở trong Ngự Thú Trai. Nếu như chuyện này truyền đi ra ngoài, danh dự vạn năm của Ngự Thú Trai sẽ khó giữ được. Nếu như là bổn tôn, nhất định một đao giết chết tà ma này, há có thể lưu lại tính mệnh cho hắn, để tránh tiếp tục làm ác.
Trong đôi mắt nhung của Vu Thanh Họa hàm chứa dáng vẻ nhấp nháy biến ảo, khá là bất mãn đối với cách làm của Đàn Thanh Tố.
Tất cả mọi người ở trong Ngự Thú Trai đều là nữ tu Phật Môn thuần khiết nhất. Hiện tại lại thu giữ một tên ma đầu tiếng xấu lan xa. Chuyện này một khi truyền đi ra ngoài, tu sĩ thiên hạ sẽ đối xử với Ngự Thú Trai như thế nào.
Vào ngày thứ nhất khi mà Phong Phi Vân được đưa đến Ngự Thú Trai, Vu Thanh Họa liền tự mình đi lên đỉnh Thái A để chất vấn Đàn Thanh Tố
- Phong Phi Vân chính là tà ma ngoại đạo, ma đầu khát máu, là yêu nghiệt, khắp người đều là tà vật. Một đại ma đầu như vậy đã rơi vào kết quả như thế, lúc này nên siêu độ hắn, không nên để cho hắn ở lại trên đời này.
Đàn Thanh Tố đáp:
- Trên đời này không có ma đầu bẩm sinh, mặc dù là yêu thú cũng có thể cảm hóa, huống chi trong thân thể của hắn vẫn còn một nửa tiên huyết nhân loại đang chảy. Một đao giết chết, tịnh không phải là kết quả truy tìm của những người tu phật chúng ta. Làm phật mà trong lòng có ý định giết chóc, thì có cái gì khác nhau với ma đầu.
Vu Thanh Họa nói:
- Chúng ta cũng không phải phật, không cảm hóa được loại ma đầu nghiệp chướng nặng nề. Phương pháp trực tiếp nhất chính là tiễn đưa hắn rời khỏi thế giới này, đến trong Địa Ngục tự nhiên sẽ có phật hội cảm hóa ma tính trên người hắn.
Đàn Thanh Tố nói:
- Trong lòng có phật, chúng ta là phật. Nếu như ngay cả chính mình đều cho rằng bản thân mình không cảm hóa được người ta, thì vì sao phải tu phật đây, ý nghĩa tu phật ở chỗ nào ?
- Đàn Thanh Tố, chẳng lẽ ngươi quên đi quy củ của Ngự Thú Trai.
- Quy củ chính là người định. Nếu là người định, như vậy người cũng có khả năng sửa đổi.
Vu Thanh Họa nói:
- Ngươi phải biết rằng ma đầu này đã phạm phải hành vi phạm tội đáng sợ cỡ nào. Để hắn ở lại Ngự Thú Trai, nếu như chuyện này truyền ra ngoài sẽ phá hủy danh dự vạn năm của Ngự Thú Trai.
- Nếu như thả hắn đi, bên ngoài khẳng định sẽ càng nhiều người bị chết hơn. So với việc nhân mạng mà nói, danh dự Ngự Thú Trai sẽ được cho là cái gì.
Đàn Thanh Tố từ tốn nói tiếp:
- Giết một ma đầu thì dễ dàng, nếu muốn cảm hóa một ma đầu lại khó khăn hơn.
Vu Thanh Họa cười lạnh nói:
- Cẩn thận không có cảm hóa ma đầu, lại bị ma đầu cắn trả.
- Mặc dù bản thân thành ma, phật tâm không hối hận.
Đàn Thanh Tố cao giọng tụng niệm phật âm, có một vẻ thánh khiết đoan trang nói không ra lời.
Trong đầu Vu Thanh Họa như đang hồi tưởng lại cuộc biện luận kia một năm trước. Phật tâm của Đàn Thanh Tố, theo nàng xem ra quả thực cực kì ngu xuẩn, trong miệng lầu bầu nói:
- Mềm yếu, không biết gì cả, kiêu căng ngạo mạn. Đàn Thanh Tố ngươi có tính cách như vậy, căn bản không xứng làm Trai Chủ của Ngự Thú Trai.
Đàn Thanh Tố từ nhỏ liền lớn lên tại Ngự Thú Trai, không hề bước ra Ngự Thú Trai một bước. Căn bản không hiểu lòng người hiểm ác ở thế giới bên ngoài, lại càng không biết ma tâm giống như Phong Phi Vân đã chìm sâu vào yêu ma, căn bản không phải phật hiệu hèn mọn kia của nàng có khả năng cảm hóa được. Quả thực chính là lấy trứng chọi đá.
- Đã sống mấy trăm năm, lại vẫn giống như một tiểu cô nương ngây thơ, sớm muộn bản thân thành ma.
Vu Thanh Họa tóc dài đung đưa, hàng mi mảnh mai. Nàng vươn một cánh tay ngọc, có hơi nhấc lên. Một cơn gió thoảng thổi ra, cái nắp rương ngọc kia lập tức mở ra. Từ bên trong phát ra ánh sáng thần thánh vạn trượng, linh mạch mịt mờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận