Linh Chu

Chương 1175: Chém hai người trước (1)

Trong lòng Bạch Như Tuyết, Mục Tích Nhu, Liễu Duệ Hâm hy vọng Phong Phi Vân có thể đại triển thần uy, càn quét bảy cao thủ, tạo thế mặt trời ban trưa.
Khuôn mặt Liễu Duệ Hâm non nớt, thiếu nữ mới lớn nhưng nói chuyện thì già dặn:
- Trước kia luôn nghe các sư tỷ, muội bảo Võ Dương Sinh lợi hại thế này, kinh tài tuyệt diễm thế kia, giờ xem ra cũng không có gì lạ. Phong Phi Vân mới hai mươi tuổi đã một chọi bảy, chờ về tiên giáo ta phải nói cho mấy tiểu nha đầu kia tưởng tượng cho vui.
Liễu Duệ Hâm tỏ vẻ không thèm để Phong Phi Vân vào mắt.
Mục Tích Nhu không mấy lạc quan:
- Một chọi bốn đã là miễn cưỡng, giờ một chọi bảy e rằng hắn sẽ nhanh chóng thua. Trí Tàng đại sư còn cần nửa canh giờ mới lành vết thương, Nhất công tử khó chống cự bảy cao thủ qua nửa canh giờ. Huống chi không chừng chút nữa có càng nhiều người ra tay.
Linh hồn Bạch Như Tuyết, Mục Tích Nhu, Liễu Duệ Hâm nằm trong tay Phong Phi Vân, nếu hắn đánh không lại chết thì linh hồn của ba người cũng chôn vùi theo. Giờ phút này, các nàng hoàn toàn suy nghĩ cho Phong Phi Vân tương đương với lo tương lai của mình.
- Duệ hâm, theo ta đi.
Diệp Ti Loan bước ra từ màn đêm, sương mù gợn sóng bao quanh thân, trang nhã yểu điệu, đường cong xinh đẹp. Tốc độ Diệp Ti Loan rất nhanh, tựa như một chuỗi tàn ảnh đứng trong Tố Nhạc am.
Đây là đứng đầu sáu mỹ nhân Địa Tử phủ, sắc đẹp tuyệt trần, khuynh thành động lòng người, ba thiên chi kiêu nữ đều nhạt nhòa.
Liễu Duệ Hâm rất vui vẻ kêu lên:
- Diệp sư tỷ!
Ngày thường Liễu Duệ Hâm tôn sùng Diệp sư tỷ nhất.
Nhưng giây sau vẻ mặt Liễu Duệ Hâm buồn bã nói:
- Ta không thể đi cùng Diệp sư tỷ.
- Tại sao?
Liễu Duệ Hâm bực tức như gà mái nhỏ:
- Tại . . . Nhất Trận Phong rất đáng ghét, hắn khống chế một lũ linh hồn của chúng ta, tùy thời lấy mạng chúng ta.
Liễu Duệ Hâm tiếp tục bảo:
- Diệp sư tỷ mau đi đi, Nhất Trận Phong không phải thân phận thật của hắn. Bây giờ hắn đi khắp nơi bắt nữ nhân xinh đẹp, có âm mưu lớn. Ta không dám nói ra thân phận thật của hắn, nhưng nếu Diệp sư tỷ không đi thì . . . Không chừng chút nữa hắn sẽ bắt luôn sư tỷ. Hắn nói đang thiếu một thị nữ thị tẩm, rất xem trọng Diệp sư tỷ.
Liễu Duệ Hâm không nói cho Diệp Ti Loan biết trong am ni cô còn ngồi lão hòa thượng khủng bố, nàng không dám nói. Có lẽ Liễu Duệ Hâm chưa kịp thốt thành lời dã bị Trí Tàng đại sư đang dưỡng thương giết chết.
- Có chuyện như thế?
Diệp Ti Loan thông minh tuyệt đỉnh, nữ nhân bình thường không thể so sánh:
- Đừng lo, bảy cao thủ đủ sức trấn áp đại đạo hái hoa kia, khi đó bắt trói hắn, buộc hắn trả linh hồn lại cho các người.
Mắt Diệp Ti Loan lóe tia Diệp Ti Loan kỳ lạ, nàng không bỏ đi mà biến thành màn sương tan trong Tố Nhạc am.
* * *
Phong Phi Vân càng chiến càng cuồng, tà khí ngút trời, tóc bay lên cao, thanh âm như sấm sét:
- Hôm nay nếu bản công tử thoát thân thì sau này phu nhân giáo chủ ba tiên giáo Địa Tử phủ khó ngủ yên, ha ha ha ha ha ha!
Bảy cường giả tấn công càng dữ, đánh nát hết những trận pháp lúc trước Phong Phi Vân sắp đặt. Tố Nhạc am đã vỡ một nửa, tường phật sụp đổ, mặt đất nứt ra, gạch ngói vụn đầy đất. Những miếu cổ xung quanh bị lan đến, khắp nơi là vết nứt ghê người.
- Nhất Trận Phong, ngươi cảm thấy hôm nay còn cơ hội chạy trốn sao?
Hai tay Trần Mặc Kim chống trời, đôi mắt như hoàng kim. Hai mươi bảy khối thiên thạch quanh thân xếp thành một tòa thạch trận, bộc phát ra lực công kích gấp hai mươi bảy lần đè xuống đầu Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân cười phá lên, chân đạp luân hồi, tốc độ siêu mau. Tà văn lan tràn trên tay Phong Phi Vân, tà lực kinh thiên bay ra nổ nát hai mươi bảy tảng đá to, một đấm đánh thủng ngực Trần Mặc Kim.
Trần Mặc Kim hộc búng máu:
- Phụt!
Ngực Trần Mặc Kim thủng một lỗ máu to cỡ nắm tay. Lá phổi nát bấy, gãy mấy khúc xương sườn.
Trần Mặc Kim kinh hoàng vội lấy một bình ngọc ra nốc dược tuyền ừng ực. Linh khí toàn thân Trần Mặc Kim phong vị trí lỗ máu, gã nhanh chóng thụt lùi, bỏ chạy xa.
Trần Mặc Kim đã bị thương nặng không thể chiến đấu thêm, nếu không gã sẽ chết.
Phong Phi Vân hơi thất vọng, hắn liều cái giá bị Võ Dương Sinh đánh vào lưng quyết tâm đánh nát tim Trần Mặc Kim là để giết gã. Nhưng tu vi của Trần Mặc Kim rất mạnh, né khỏi vị trí nguy hiểm, giữ được mạng sống.
- Chạy đi đâu?
Phong Phi Vân không muốn thả hổ về rừng, hắn lấy Cực Đạo tháp linh khí nhị phẩm ra đụng vào Trần Mặc Kim đang chạy trốn.
- Nhất Trận Phong, ngươi không giết ta được!
Miệng Trần Mặc Kim phun áng mây màu lam, bên trong bao một linh binh phản chiếu hư không sắc lam đỡ công kích từ Cực Đạo tháp.
- Phá cho ta!
Cực Đạo tháp linh khí nhị phẩm nổ tung thành nhiều mảnh, bộc phát lực lượng xé rách nhiều mảnh.
Phong Phi Vân kích phát một linh khí nhị phẩm bộc phát ra uy lực vượt bậc. Trần Mặc Kim vốn bị thương nặng không đỡ nổi lực lượng đó, bị mảnh nhỏ linh khí cắt trúng cơ thể, nổ nát.
Bùm!
Máu phun tung tóe, giọt máu bốc cháy trong không khí như đèn lồng từ trên trời rơi xuống.
Một vị tuyệt đại thiên kiêu của Địa Tử phủ đã chết.
Đỗ Doanh Tâm xếp hạng ba trong sáu mỹ nhân Địa Tử phủ nghiến răng:
- Đồ điên!
Người Đỗ Doanh Tâm run rẩy, khó thể che giấu nỗi lòng sợ hãi. Vì giết người, Phong Phi Vân liều lĩnh kích phát báu vật linh khí nhị phẩm. Nhất Trận Phong đúng là đồ điên.
Bị bảy cao thủ vây công nhưng Nhất Trận Phong giết ngược lại một người, quá kinh khủng.
Đương nhiên Phong Phi Vân giết Trần Mặc Kim cũng trả cái giá rất đắt, đầu tiên là bị Võ Dương Sinh đánh trúng vào lưng, bị Lệ Hình Thiên và lão nhân hộ đạo lần lượt đánh vào người. Ba chiến thi để lại ba vết cào đẫm máu trên người Phong Phi Vân, xương trắng hếu lộ ra ngoài, thi khí bám vào miệng vết thương ăn mòn thân thể.
Người Phong Phi Vân đẫm máu, da dẻ nứt toác, trong ống quần chảy máu dọc xuống đế giày.
Tu sĩ khác bị sáu cao thủ còn lại đánh trúng, dù chỉ một kích e rằng cơ thể đã nổ tung. Nhưng thể chất Phong Phi Vân mạnh mẽ, liên tục chịu đựng sáu đòn công kích mà không ngã xuống. Cơ thể Phong Phi Vân như làm bằng thần thiết.
Mắt Phong Phi Vân đỏ rực nói:
- Muốn giết ta? Đừng ép ta giết hết mọi người!
Ầm!
Chân Phong Phi Vân giẫm mặt đất, đạp bể đất đai. Phong Phi Vân như pháo lao vào người Lệ Hình Thiên, tay trái ngưng tụ tà văn, vạn thú lấp lóe trên tay phải. Linh hà ngút trời, hư không lấp lánh.
Lệ Hình Thiên và lão nhân hộ đạo hợp tác thi triển ra "Nhật nguyệt đồng thiên" có sức uy hiếp rất lớn với Phong Phi Vân, áp chế gắt gao tốc độ của hắn. Phong Phi Vân cần giết một trong hai người, phá thuật pháp của bọn họ.
Lệ Hình Thiên là người thông minh trí tuệ siêu quần, khôn ngoan thâm sâu, ngực rộng chứa núi non. Lệ Hình Thiên thấy Phong Phi Vân lao hướng mình là biết đối phương liều mạng quyết tâm giết gã. Lệ Hình Thiên thấy mới rồi Phong Phi Vân dứt khoát giết Trần Mặc Kim làm gã cũng sợ theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận