Linh Chu

Chương 1122: Thần tàng xuất thế

vipvandan.vn :
Chương 1122: Thần tàng xuất thế.
Sàn sạt.
Âm thanh sàn sạt bước chân vang lên.
- Trong núi gió lớn, không biết có thể mượn chỗ tránh giá hay không?
Một giọng nữ cực kỳ êm tai vang lên, từ ngoài khe núi truyền vào, tuy bên ngoài gió tuyết lớn, nhưng mà giọng nói nhu hòa của nàng vẫn cực kỳ rõ ràng.
- Ca ca, mỹ nữ nha.
Tiểu tà ma cầm lấy cánh tay Phong Phi Vân, nhẹ nhàng lung lay.
Chỉ nghe được giọng nói là có thể đoán được đây nhất định là giai nhân nghiêng nước nghiêng thành,.
Phong Phi Vân trừng nàng, lúc này mới nhìn qua bên ngoài khe núi, nói:
- Đương nhiên có thể.
Ở nơi này gặp được người nào, bình thường đều là nhân vật đáng sợ, nhưng mà Phong Phi Vân vẫn không sợ, bên phía hắn còn có thi tà cường đại, trừ phi là chân nhân ra tay mới có thể ăn chết bọn họ.
Chợt nữ tử bỏ qua thanh long chung đầy băng tinh đi vào trong khe núi, bộ dáng tự nhiên cực kỳ mỹ mạo, làn da trắng nõn, nàng mặc một thân váy vàng, đường cong thật ưu mỹ, hết sức xinh xắn.
Trong tay nàng ôm một con chó tuyết trắng, toàn thân lông xù, bộ dáng rất đáng yêu.
Sau lưng nàng còn có ba tiểu động vật, một là con heo đầy lân phiến, một con thỏ lông đỏ thẫm, còn có một con lão hổ hoa ban cao tới gối, ba con tiểu động vật này đều xinh xắn, hình thể lớn nhất là lão hổ hoa ban chỉ cao tới đầu gối.
Một người con gái mang theo bốn tiểu động vật, bộ dáng cực kỳ đáng yêu, hình thái thanh nhã, đương nhiên xinh đẹp nhất chính là con chó tuyết trắng lông xù, lông mi rõ ràng có thể thấy được, đôi mắt sáng ngời giống như tiểu cô nương.
Gâu gâu.
Một tiếng chó sủa.
Âm thanh này không phải do con chó sủa, mà là đạm đạm sủa.
Một con mèo lại học chó sủa.
Sau khi kêu xong hai mắt đạm đạm tỏa sáng, nó giãy dụa ra khỏi tay tiểu tà ma, chạy đến dưới chân nữ tử, nằm tại đó, đôi mắt của nó nhìn chằm chằm vào con chó lông xù, cực kỳ hưng phấn, lại sủa gâu gâu không ngừng.
Con chó lông xù bộ dáng cực kỳ cao quý, thần thái trang nhã, nhẹ nhàng lườm đạm đạm, sau đó nhắm mắt lại, cũng không hề để ý tới đạm đạm không ngừng gọi phía dưới.
Nó là con mèo nhìn thấy con chó thì động đặc, Phong Phi Vân tươi cười.
- Đạm đạm, trở về, ngươi là một con mèo, ngươi và nó không có khả năng.
Tiểu tà ma quát lớn một tiếng, rất là nghiêm túc.
Nhưng mà nghe nói như thế, Phong Phi Vân suýt nữa cười phun ra.
Nữ tử này có khí chất tương tự với Nam Cung Hồng Nhan, nhưng mà Phong Phi Vân lại nhìn rõ yêu khí nhàn nhạt trên người của nàng, hơn nữa từ bốn con tiểu động vật đi theo nàng đã thấy không tầm thường, tuy nhìn thì khả ái, nhưng mà tất cả nội liễm, đặc biệt là con chó lông xù kia làm cho Phong Phi Vân cảm giác áp lực khổng lồ..
- Bà chủ khách sạn Linh Vực!
Tại khách sạn Linh Vực, Phong Phi Vân tuy chỉ nhìn thấy thân ảnh mơ hồ của nàng, nhưng mà giờ phút này vẫn nhận ra nàng.
- Khuê danh của ta là Dao Dao, họ một chữ ‘ Mặc ’, vị này chính là thần vương đại nhân dương danh thiên hạ a.
Mặc Dao Dao dáng người ưu nhã ngồi xuống một khối băng tinh sáng óng ánh, cho người ta cảm giác mềm mại đáng yêu.
Ba tiểu động vật kia cũng ngồi phía sau lưng nàng.
Đạm đạm bị tiểu tà ma ôm trở về, nhưng mà nó vẫn nhìn chằm chằm vào con chó lông xù của Mặc Dao Dao, đôi mắt mèo hình hổ phách cong lên, thỉnh thoảng học chó sủa.
- Hồ tộc Mặc gia một hệ thường trú tại Đại La Giới, trong Hồ tộc cũng xem như danh gia vọng tộc.
Phong Phi Vân nói ra.
Mặc Dao Dao tươi cười thản nhiên, nói:
- Không biết thần bương đại nhân đang nói cái gì, ta hoàn toàn nghe không hiểu.
- Đúng vậy, ca ca, ta cũng nghe không hiểu.
Tiểu tà ma nói.
- Ha ha, thuận miệng hồ ngôn loạn ngữ a.
Phong Phi Vân cười một tiếng dài, sau đó không nói gì nữa, bắt đầu nhắm mắt tu luyện.
Hắn đã đạt tới Thiên Mệnh lục trọng hậu kỳ, cách Thiên Mệnh thất trọng một bước, một khi vượt qua một bước này, Phong Phi Vân xem như đạt tới cực phách chính thức, thiên tài cấp sử thi đạt tới cự phách, chiến lực không phải chuyện đùa, không thể dùng lẽ thường đến đo lường được.
Thiên tài cấp sử thi cũng chỉ đạt tới cự phách mới có thể chính thức nhất phi trùng thiên, trở thành cường giả cao cấp nhất trong Thần Tấn vương triều, trừ phi chân nhân ra tay mới có thể trấn áp, cho dù là tu sĩ Thiên Mệnh cửu trọng cũng chưa hẳn trấn áp được thiên tài cấp sử thi.
Một bước này cũng là một bước Phong Phi Vân hiện tại bức thiết muốn vượt qua.
Về phần nữ tử trước mặt, Phong Phi Vân tự nhiên cũng có phần hứng thú, rất muốn biết nàng vì sao lại đi tới Thần Tấn vương triều, hơn nữa lại có thân phận gì, nhưng mà đối phương đã không nói thì hắn cũn không cần đi hỏi lại, đối phương tu vị thâm bất khả trắc, hỏi nhiều mà chọc giận nàng, như vậy sẽ không tốt..
Sở dĩ Phong Phi Vân nói ra thân phận của nàng, nhưng mà không có vạch trần, hắn muốn nói cho nàng biết mẫu thân của hắn là Yêu tộc, cho nên hắn hiểu rõ chuyện trong Yêu tộc, như vậy cũng làm cho nàng cố kỵ, không thể ra tay với hắn.
"Đại La Giới" cũng không phải một thế giới độc lập chính thức, kỳ thật cũng chỉ là xưng hô một khối đại lục, so với Thần Tấn vương triều thì nó rộng lớn hơn nhiều, bên trong tất cả đều là Yêu tộc, Hồ tộc tại Đại La Giới xem như quý tộc, huống chi Yêu tộc cao cấp nhất tại Đại la Giới cũng phải cúi đầu xưng thần với phượng hoàng Yêu tộc.
Phong Phi Vân phỏng đoán nàng sở dĩ tiếp cận chính mình, chỉ sợ cũng muốn dọ thám biết mẫu thân mình rốt cuộc là yêu tộc gì.
Phong Phi Vân sở dĩ nói ra một câu kia, cũng chính là nhắc nhở nàng không nên động tâm tư, dù sao Đại La Giới, Yêu tộc mạnh hơn Hồ tộc quá nhiều, ta đã biết rõ Đại la Giới, hơn nữa không sợ ngươi, cũng nói rõ mẫu thân của ta trong Yêu tộc nhất định còn cường đại hơn Hồ tộc.
Đây xem như là cảnh cáo.
Quả nhiên không qua bao lâu, Mặc Dao Dao cáo từ một tiếng liền rời đi.
Nàng rời khỏi thung lũng ngọn núi, đi rất xa thì con thỏ ở sau lưng miệng nói tiếng người, nói:
- Tiểu tử này xem ra biết được không ít.
Mặc Dao Dao trầm tư không nói, thật lâu về sau thản nhiên nói:
- Không cần để ý tới hắn.
Nàng lại nói:
- Nếu mẫu thân của hắn thật là cường giả tuyệt đỉnh tại Đại la Giới, chúng ta cũng không nên đắc tội hắn, đương nhiên cũng không cần tận lực đi nịnh nọt hắn làm gì, Yêu tộc thần tàng muốn xuất thế, hai ngày nữa sợ là rất náo nhiệt.
Ba con thú hưng phấn đứng lên, hai mắt tỏa sáng, chiến ý đầm đặc, dẫn tới kêu gào ngao ngao.
Phong Phi Vân cùng tiểu tà ma vẫn ở trong khe núi như trước, yên lặng chờ Yêu tộc thần tàng mở ra.
Phong Phi Vân lấy một linh quả tổn hại ra, nó chỉ lớn như quả trứng gà, màu ngà sữa, nhưng mà phía trên có lá cây màu xanh thanh thúy.
Đây là linh quả bốn ngàn năm, tên là "Hi Vụ Quả", linh khí bên trong nồng đậm, bao phủ tiên hà, tuy bởi vì bị tổn hại nên xói mòn không ít dược lực, nhưng vẫn là chí bảo, lợi ích cực lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận