Linh Chu

Chương 489: Điện thứ ba Sâm La Điện, Bích Tiên Tiên

Tất Trữ Suất thò tay cầm một sách cổ da trâu đưa ra, tấm da nhiều nếp nhăn, phía trên còn có treo ngọc phù, không biết là người phương nào truyền thư da trâu này tới.
Hắn mở ra xem một lần, chợt đại hỉ nói:
- Nếu như đã có tin tức Sâm La thập mỹ nhân Bích Tiên Tiên, căn cứ vào lời người này, trong vòng hai ngày, Bích Tiên Tiên sẽ tới Thiên Hoa cổ thành, đi trên con đường này!
Ngón tay Tất Trữ Suất chỉ vào một con đường trên sách cổ, sách cổ này vô cùng huyền diệu, nó khắc lại địa hình Thiên Hoa cổ thành thập phần kỹ càng.
Phong Phi Vân lộ ra vẻ nghi hoặc, nói:
- Hành tung của Bích Tiên Tiên là người nào truyền tới?
- Ngươi không cần quản, dù sao tuyệt đối sẽ không có sai được.
Tất Trữ Suất đã ngồi không yên, giống như hăng máu gà, nói:
- Hiện tại chúng ta xuất phát, đến chặn con đường Bích Tiên Tiên phải qua. Thêm nữa... Chỉ cần bắt nàng, có thể có tám... Khục khục, ba gốc ngàn năm linh thảo ah!
Phong Phi Vân, Tất Trữ Suất, Vương Mãnh ba người nối đuôi nhau đi ra, tiểu tà ma nháy mắt hai cái, cũng nhảy ra khỏi ghế, giống như cái đuôi nhỏ đi theo ba người.
...
Cách Thiên Hoa cổ thành ba ngàn dặm.
Tại một khu vực hiểm trở, cây cối khô héo, ngọn núi che trời các nơi, cả ngọn núi bị tuyết bao phủ chẳng khác gì cự kiếm màu trắng hướng lên trời.
Giữa hai ngọn núi có một đạo hào quang màu đỏ hiện ra, trong phạm vi hào quang bao phủ không có chút tuyết nào cả, lưng chừng vách núi có ánh đỏ xuất hiện.
Đạo hào quang màu đỏ phát ra từ đáy một con suối, con suối nhỏ này tràn ngập linh khí, có sương mù đỏ bay lên cao.
XÍU...UU!!
Một đạo thanh sắc lưu quang phá không mà ra, nhưng mà rất nhanh đã quay trở lại, từ trên trời lao xuống, đáp xuống bờ con suối kia.
Đây là một nữ tử yểu điệu mặc áo xanh, nàng ngũ quan rõ ràng, mắt ngọc mày ngài, có đeo ruybăng màu hồng choàng qua vai, rất giống như tiên nữ hạ phàm.
- Thật sự là kỳ quái, con suối nhỏ này nằm trên cổ đạo, đáy nước lại có thể thai nghén ra một gốc xích nham linh tảo ngàn năm, điều này chẳng lẽ chính là đụng tiên vận?
Bích Tiên Tiên tế ra một cây thứ huyết châm, chớp động hào quang màu xanh, chú ý cẩn thận dò tìm bốn phía.
Căn cứ kinh nghiệm nhiều năm của nàng, còn có linh giác hơn người của tu tiên giả, cảm giác được có người đang đào hố chờ nàng nhảy vào.
Thần thức của nàng quét qua các nơi, nhưng trong phương viên mấy trăm dặm không có khí tức của người nào cả.
- Chẳng lẽ là ta đa nghi?
Ngón tay thon dài của nàng thu hồi thứ huyết châm, duỗi bàn tay nhỏ bé đưa vào trong suối, suối nước lập tức bị phân ra, nàng mò xích nham linh thảo lên, hình dạng như rong biển, cũng như nham thạch.
Một đạo linh khí nồng đậm ập vào mặt, mang theo hương thơm kỳ dị, vừa ngửi thấy đã cảm giác thoải mái tới tận linh hồn.
- Quả nhiên là xích nham linh tảo, sợ là đã sinh trưởng một ngàn hai trăm năm!
Bích Tiên Tiên kích động không thôi, một cây ngàn năm linh thảo thật sự quá rất thưa thớt, cho dù là tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh cũng phải tranh nhau đầu rơi máu chảy.
Dưới đáy con suối nhỏ này kiếm ra một cây xích nham linh tảo, vận khí đúng là quá tốt.
Nhưng mà nàng vừa có ý định thu xích nham linh tảo lại, thân thể mềm mại run lên, cảm giác thân thể mềm nhũn ra, một tia khí lực cũng không có, đan điền bị khí tức màu đỏ bao phủ.
- Kỳ Lân... Mê... Vụ...
Nàng nhìn chằm chằm vào xích nham linh tảo trong tay, trước mắt tối sầm, yếu đuối ngã xuống bờ dòng suối, nằm trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.
Sau nửa ngày có hai đạo nhân ảnh bay tới, đáp xuống bờ suối.
- Ha ha! Quả nhiên mắc lừa.
Trong đó một đại hán, thân thể cao hơn hai mét, trên vai cầm Phương Thiên Họa Kích, lộ ra dáng vẻ uy vũ khí phách, nhìn qua giai nhân tuyệt sắc nằm trên bờ suối đang nhìn qua
Uy phong chập chờn, làn váy Bích Tiên Tiên đung đưa theo gió, lộ ra cặp đùi tuyết trắng mê ngườigió càng thổi càng cao, từ mắt cá chân tới bắp đùi, cái đùi bóng loáng, trong lúc mơ hồ thậm chí có thể nhìn thấy quần lót màu trắng trong làn váy xanh.
Thân thể mềm mại của nàng có hương thơm mê người, từ hương thơm này đã biết rõ đây là hương thơm trinh nữ, khiến người ta mê muội.
Phốc!
Vương Mãnh cùng Tất Trữ Suất nhìn chằm chằm vào cảnh này không nhúc nhích, con mắt sững sờ, ngẩn người ra đó, cái mũi dùng sức hít, khốn kiếp, không hổ là đệ nhất mỹ nhân điện thứ ba Sâm La Điện, quả thực thật đẹp, cũng quá thơm.
Đầu mũi của bọn họ chảy máu.
Bỗng nhiên hai người cảm thấy đầu óc mê muội, đôi mắt trở nên mơ hồ.
- Hỏng bét, mắc lừa...
Trong lòng Tất Trữ Suất hô một tiếng, chợt té xuống đất, mà Vương Mãnh đã sớm té trước và hôn mê.
Bích Tiên Tiên kéo làn váy trở về, sau đó ngồi dậy, dung nhan tuyệt sắc mang theo vẻ trào phúng, cười nói:
- Bích Tiên Tiên ta nếu dễ dàng bị người ta tính toán như thế, cũng không có khả năng sống đến bây giờ. Không ngờ có được xích nham linh thảo, đa tạ.
Nàng đứng dậy, giữa ngón tay cầm theo hai cây thứ huyết châm, đôi mắt dễ thương trở nên băng lạnh.
- Nhìn chân của bổn cô nương phải trả giá thật nhiều, trước móc mắt các ngươi, sau đó lại đâm mười vạn tám châm mới được.
Hai đạo linh mang sinh ra giữa tay nàng, hai cây thứ huyết châm rời tay.
Đinh! Đinh!
Một thanh chiến đao từ trên trời xoay tròn lao xuống, đánh bay hai cây thứ huyết châm, bắn ra hai luồn hoa lửa, bắn vào hai cây cổ mộc xa xa.
- Người nào?
Bàn tay nhỏ nhắn của Bích Tiên Tiên xuất hiện vầng sáng màu xanh, một độc xà dị thú chiến hồn lao ra, đánh bay chiến đao trở về.
Bá! Bá! Bá!
Chiến đao xoay tròn bay trở về, rơi vào trong tay Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân mặc một bộ thiết khải Thần Vũ quân Thiên phu trưởng, toàn thân bao phủ trong giáp đen, đứng bên kia dòng suối nhỏ.
- Hai tên đần, đúng là sắc quỷ hơn cả sắc quỷ.
Kỳ Lân Mê Vụ tính toán Bích Tiên Tiên, kết quả lại bị Bích Tiên Tiên tính toán, nếu không phải Phong Phi Vân lo lắng chạy tới, nói không chính xác hai người đã bị Bích Tiên Tiên đâm thành cái sàng.
Bích Tiên Tiên nhìn qua tuổi chừng mười bảy, dáng người cao gầy, da trắng như ngọc, tóc dài màu đen tán loạn sau lưng, tóc xanh như thác nước, cổ thon dài làn da tinh tế như tuyết, hình thành nét tươi sáng đối lập.
Không hổ là đệ nhất mỹ nữ điện thứ ba Sâm La Điện, phong hoa tuyệt đại, mỹ tư có thể so với Bạch Như Tuyết, thoát tục tuyệt trần.
- Thần Vũ quân Thiên phu trưởng?
Bích Tiên Tiên nhíu mày lại, nhìn qua nam tử mặc áo giáp ở đối diện, nàng cảm thấy nội tâm bất an, hàn khí trên người đối phương làm nàng cảm thấy đau.
Phong Phi Vân hai tay khoanh trước ngực, cười lạnh một tiếng:
- Đúng vậy, lão tử chính là Thần Vũ quân Thiên phu trưởng, thức thời thì cởi váy, thúc thủ chịu trói, bằng không, hắc hắc, Bổn tướng quân sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta.
Bích Tiên Tiên chưa từng nghe qua chuyện cười như thế, lại bị một Thần Vũ quân Thiên phu trưởng uy hiếp, nàng không giận còn cười, âm thanh mềm nhũn, ngọt ngào nói:
- Quân gia, ngươi biết ta là ai không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận