Linh Chu

Chương 1147: Đuổi giết mười vạn dặm (2)

Đột nhiên dưới sa mạc có khí tức khủng bố tỏa ra ngoài.
Thời điểm sắp đi ngang qua cấm địa tử vong này thì sau lưng Phong Phi Vân xuất hiện cảm giác băng hàn, da đầu run lên, giống như trong lòng đất có cự ma bừng tỉnh.
Hắn thúc dục thanh đồng cổ thuyền dùng tốc độ nhanh nhất lao tới, phải nhanh chóng trốn ra khỏi cấm địa tử vong này.
NGAO.
Dưới đáy sa mạc có tiếng rống rung trời vang vọng, cát vàng vô tận lưu động, tụ tập thành một vòng xoáy khổng lồ, cuồng phong gào thét, cát vàng đầy trời, sa mạc phạm vi hai ngàn dặm này xoay tròn.
Những tên cường giả đuổi theo Phong Phi Vân đều cảm nhận được khí tức khủng bố này, cả đám biến sắc, không ngừng dừng chân lại.
Trong nháy mắt có vài chục người chấn động thổ huyết, hơn mười kiện linh khí công kích Phong Phi Vân, nhưng mà giờ phút này bị vòng xoáy trong sa mạc cắn nát, bọn họ bị cắn trả nên thần thức bị thương.
- Hỏng bét, ta nhớ đây là cấm địa tử vong có ghi lại trên sách cổ, từng có chân nhân tiến vào Đồng Lô Sơn đã chết trong phiến sa mạc này.
Những kẻ đuổi giết bắt đầu chạy trốn để khỏi chết, nhưng lại trễ, dưới đáy sa mạc lại có tiếng rống vang vọng, một bàn tay lớn mười dặm duỗi ra, trên bàn tay có dây xích huyết ngọc sáng óng ánh, âm thanh leng keng vang vọng.
Trong sa mạc này nhốt một tồn tại cực kỳ khủng bố, một bàn tay đã lớn mười dặm, tràn đầy lân phiến, móng tay giống như cự kiếm che trời.
Oanh.
Chỉ một trảo đã bóp chết hơn mười cường giả, cả đám đều có tu vị trên cự phách, thuộc về nhân vật cấp lão tổ, nhưng toàn bộ không có sức hoàn thủ, bị bóp chết quá dễ dàng.
Phong Phi Vân tự nhiên không dám quay đầu lại, toàn lực thúc dục thanh đồng cổ thuyền chạy trốn, hắn nhanh chóng bay ra khỏi sa mạc, nghênh ngang rời đi, quay đầu nhìn ra sau lưng, nhìn thấy sa mạc đầy cát màu máu, mặt đất đang run rẩy, còn có âm thanh gào thét khủng bố, hiển nhiên chết rất nhiều người.
- Cấm địa nơi này nhốt một yêu linh, cũng không biết nhân vật bậc nào lợi hại như thế, có thể nhốt nó lại.
Trong lòng Phong Phi Vân cảm thán không thôi, cho dù đã chạy ra hơn vạn dặm hắn vẫn cảm nhận được khí tức khủng bố từ yêu linh tỏa ra.
Cấm địa yêu linh này còn khủng khiếp hơn cấm địa yêu linh của yêu thụ lúc trước, cấm địa yêu linh của yêu thụ chỉ là yếu nhất trong các yêu linh, chiến lực cũng yếu nhất, nhưng mà cấm địa yêu linh ở nơi này quá mạnh mẽ, cho dù nhân vật như Tà Hoàng gặp phải cũng chạy trối chết, có thể toàn mạng hay không phải xem vận khí..
Đầu yêu linh bị nhốt trong sa mạc kia đánh chết một ít cường giả thì bị dây xích kéo trở về, không cách nào lao ra khỏi sa mạc, bằng không dùng lực lượng của nó, đám người đuổi giết Phong Phi Vân không ai có thể sống sót.
Đương nhiên nếu nó thật sự chạy ra, Phong Phi Vân cũng sẽ mất mạng.
Rốt cục cũng vứt bỏ đám người đuổi theo, Phong Phi Vân giờ phút này cũng mệt ngất ngư, mặc dù hắn đạt tới Thiên Mệnh thất trọng, hắn cũng chỉ có thể thúc dục thanh đồng cổ thuyền trong bốn mươi phút, hiện tại đã qua ba mươi phút, Phong Phi Vân cảm giác suy yếu quá nhiều.
Phong Phi Vân vội vàng thu hồi thanh đồng cổ thuyền, hắn quay lại mặt đất, tại Đồng Lô Sơn tìm được một nơi bí ẩn, mở một tòa động phủ, lại bố trí chín tầng trận pháp, làm xong thì mệt mỏi muốn hư thoát, sau đó mới bắt đầu khôi phục nguyên khí, cũng bắt đầu tu luyện.
Trong khoảng thời gian này Đồng Lô Sơn nhất định sẽ không an bình, đám người đuổi giết Phong Phi Vân sau khi không tìm được hắn, nhất định sẽ sẽ tiến tới cửa ra vào Đồng Lô Sơn trông coi.
Cho nên Phong Phi Vân cũng không vội vàng rời khỏi Đồng Lô Sơn,ở bên trong Đồng Lô Sơn này còn an toàn hơn ở bên ngoài quá nhiều, huống hồ trong thời gian ngắn gần đây, Phong Phi Vân liên tiếp đột phá, căn cơ bất ổn, đã sớm muốn bố trí thời gian tiềm tu củng cố.
Hắn ngồi trong động phủ ẩn mật này một tháng, vừa bắt đầu một thời gian ngắn thì địa vực này có cường giả đi ngang qua, đang tìm kiếm tung tích Phong Phi Vân, nhưng mà sau đó có rất ít cường giả tới đây.
Hiển nhiên bọn họ đều cho rằng Phong Phi Vân đã rời khỏi địa vực này, cho nên tiến tới canh giữ cửa ra vào Đồng Lô Sơn.
Ầm ầm.
Một ngày này sâu trong Đồng Lô Sơn có âm thanh to lớn truyền ra, cả Đồng Lô Sơn chấn động mạnh mẽ, giống như mặt đất bị lật nhào.
Đại địa chấn động vô cùng mạnh mẽ, động phủ sắp sụp đổ, cả thiên đạo quy tắc trong hư không cũng chấn động mạnh mẽ.
Phong Phi Vân bừng tĩnh trong bế quan, lao ra khỏi động phủ, nhìn qua Yêu tộc thần ở xa xa, tuy cách xa mười mấy vạn dặm, nhưng mà chỉ cần vận dụng phượng hoàng thiên nhãn vẫn có thể nhìn thấy một ít hình ảnh mơ hồ.
Nhưng mà Phong Phi Vân chỉ nhìn một cái là thu hồi ánh mắt, vừa rồi hắn cảm giác được Yêu tộc thần tàng địa có cường giả tuyệt đỉnh bay ra, thiếu chút nữa đã phát hiện ra ánh mắt của hắn.
- Mặt trời cùng mặt trăng đã thâm nhập vào trong Yêu tộc thần tàng, những cường giả cái thế kia đã chạy ra, cũng không biết bọn họ có đạt được Yêu tộc thần tàng hay không.
Lại qua ba ngày, Phong Phi Vân bắt được một tên tu sĩ, là một nửa bước cự phách, chính là một tộc lão gia tộc quáng mạch tại Vạn Quáng phủ, bởi vì sâu trong Đồng Lô Sơn phát sinh đại biến, cơ hồ tất cả tu sĩ đều đang lẩn trốn, hắn và các cường giả của Quáng Mạch gia tộc chia nhau mà chạy.
Tộc lão gia tộc quáng mạch này đã bốn trăm tuổi, tên là Thành Tư Thành, chính là bá chủ một phương, nhưng bây giờ bị Phong Phi Vân trấn áp.
- Phong... Phong... Phi Vân.
Thành Tư Thành kinh dị nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, ma đầu kia bị nhiều cường giả đuổi giết như thế mà không có chết, thậm chí trên người không có một chút vết thương nào cả.
Phong Phi Vân vuốt vuốt Thiên Tủy Binh Đảm trong tay, điều khiển nó biến thành chiến kiếm, khi thì hóa thành cự đao, cười nói:
- Ta hỏi một câu, ngươi đáp một câu.
- Ah, ta trả lời vấn đề của ngươi, ngươi có thả ta hay không.
Thành Tư Thành có thể sống tới tuổi này cũng là bởi vì tâm tư kín đáo, hắn nhìn thấu vấn đề, bản thân hắn biết hành tung của Phong Phi Vân thì hôm nay hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Phong Phi Vân lắc đầu.
- Đã như vầy ta cần gì phải trả lời ngươi.
Thành Tư Thành cười lạnh nói ra.
Phong Phi Vân cười nói:
- Ít nhất người nhà của ngươi còn sống rất tốt, con gái của ngươi, cháu gái của ngươi không bị đưa tới thanh lâu làm kỹ nữ.
- Phong Phi Vân... Ngươi...
Thành Tư Thành biết rõ Phong Phi Vân đang uy hiếp hắn, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, thật lâu sau hắn tỉnh táo lại, nói:
- Tốt, ngươi hỏi đi.
- Lúc này mới hiểu chuyện nha.
Phong Phi Vân khóe miệng có chút nhất câu, nói:
- Sâu trong Đồng Lô Sơn xảy ra chuyện gì?
- Việc này ta cũng không quá rõ ràng, chỉ nghe có người bàn tán với nhau, Yêu tộc thần tàng đã đóng cửa, chìm vào sâu trong lòng đất, biến mất trong lòng đất Đồng Lô Sơn, ngay cả Tà Hoàng cùng cung chủ linh cung cũng không tìm được Yêu tộc thần tàng.
Thành Tư Thành nói thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận