Linh Chu

Chương 690: Sát kiếp (2)

Đông Phương Kính Thủy nói thầm một câu, vội vàng gọi Phong Phi Vân và Đông Phương Kính Nguyệt tới, trầm giọng nói:
- Hai người các ngươi định làm cái gì? Hiện tại chúng ta nên nghĩ làm sao ra khỏi quỷ thôn này, có thù oan gì chờ ra ngoài nói sau!
Phong Phi Vân nhếch miệng cười cười, nhìn bộ dáng Đông Phương Kính Nguyệt phát điên, hắn cao hứng khó hiểu.
- Hiện tại cách làm duy nhất chính là trốn vào trong những phòng xá này, tới lúc hừng đông quỷ thôn sẽ tự biến mất, có lẽ có một đường sinh cơ.
Lệnh Đông Lai cười lạnh, nói:
- Vì sao ta cảm thấy những phòng xá này càng nguy hiểm hơn thế, Phong Phi Vân, rốt cuộc ngươi có dã tâm gì, muốn hại chết chúng ta hay sao?
Phong Phi Vân nói:
- Nếu ngươi không tin ta, vậy ngươi cứ chờ nơi đây đi, có lẽ nên thử chạy ra ngoài xem.
Lệnh Đông Lai á khẩu không trả lời được.
- Dù sao ta tuyệt đối không tiến vào những phòng xá kia, thôn này cũng chỉ lớn như thế, trong một hô hấp có thể chạy ra ngoài rồi.
Một tuấn tài trẻ tuổi cao gầy tế bổn mạng pháp khí ra khỏi addn điền, thân thể bay lên cao, bay tới trăm mét, đột nhiên thân thể hắn biến mất không thấy gì nữa, giống như bốc hơi khỏi nhân gian.
Rất nhanh, thi thể của hắn bị Phong Phi Vân móc ra khỏi bùn đất.
Những tu sĩ còn muốn chạy trốn, sắc mặt như màu đất, không dám xông ra ngoài quỷ thôn.
Quỷ thôn quả nhiên đáng sợ như trong truyền thuyết.
- Các ngươi đã muốn chờ chết ở đây, ta cũng không phụng bồi.
Phong Phi Vân kéo tay Dạ Tiêu Tương đi vào một phòng xá có ánh đèn hiu hắt.
Đó là một phòng nhỏ vách tường làm từ đất vàng, cỏ tranh lợp mái, tổng cộng coshai gian phòng, bên ngoài có một hàng rào bằng cây mây.
Gian phòng xá như thế này, trong quỷ thông tổng cộng có hai mươi gian, đều có ánh đèn lóe lên, nhưng mà bên trong không có người, cũng chính bởi vì nguyên nhân này cho nên đám tuấn tài trẻ tuổi không dám tiến vào phòng.
- Phong Phi Vân thật sự đi vào, chẳng lẽ những thôn xá này thật sự là sinh cơ duy nhất? Ta vì sao cảm giác trong những thôn xá này có thứ gì đó càng kinh khủn hơn?
Một thiên kim tiểu thư dung nhan tuyệt sắc, khí chất cao quý của thiên hầu phủ nói ra, nàng cũng là vương giả trẻ tuổi, đạt tới Thiên Mệnh tam trọng.
- Hắn đã đi vào trong, khẳng định an toàn hơn bên ngoài một chút, dù sao chờ ở đây cũng là chết, không bằng tiến vào trong thôn xá tìm kiếm một đường sinh cơ, có thể thật sự sẽ sống sót.
Lệnh Đông Lai trực tiếp đi vào trong một gian phòng, có mấy tuấn kiệt và giai nhân trẻ tuổi đi theo sau hắn, cũng đi vào trong, dù sao Lệnh Đông Lai số mệnh cường đại, đi theo hắn có lẽ có thể sống sót.
Bắc Minh Phá Thiên mang theo một ít người tiến vào thôn xá khác.
Những tu sĩ khác cũng kết bạn mà đi, phân biệt tiến vào các thôn xá khác nhau, tránh né hung hiểm không thấy được.
Kỳ thật trong lòng Phong Phi Vân cũng không thể xác định, tiến vào trong thôn xác thật sự có hy vọng hay không, nhưng đây chỉ là suy đoán bản thân hắn.
- Này, sau khi chúng ta đi vào, thật sự có thể còn sống ra ngoài sao?
Dạ Tiêu Tương chần chờ, cuối cùng vẫn hỏi ra câu này.
- Ta cũng không có nói như thế!
Phong Phi Vân nói ra.
- Vậy tại sao chúng ta đi vào trong đây?
Dạ Tiêu Tương nói.
Phong Phi Vân cười cười, nói thêm:
- Ngươi nhìn gian phòng này, rõ ràng có một cái giường lớn nư thế, còn có chăn, mền và nệm, dù sao chúng ta cũng là người chết, nếu không thời gian cuối cùng của sinh mạng, cũng nên làm chút chuyện có ý nghĩa nhé?
Mọi người đều cho rằng những thôn xá này cũng giống như quỷ ốc.
Nhưng mà trên thực tế không phải là như thế, trong thôn xá có bàn, có giường, có màn, có chăn đệm, còn có ngọn đèn vĩnh viễn không tắt.
Dạ Tiêu Tương nghe Phong Phi Vân châm chọc như thế, lông mày lá liễu nhăn lại, đôi mắt hạnh ẩn tình, phong tình xinh đẹp nói không nên lời.
- Phong Phi Vân, ngươi thật sự hăng hái a.
Bên ngoài thôn xá có tiếng của nữ tử như chim hoàng yến vang lên, cho người ta cảm giác đặc biệt thanh nhã, có thể suy đoán đây tuyệt đối là mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành.
Bên ngoài có tiếng bước chân.
Phong Phi Vân vội vàng rời khỏi giường, trong lòng thầm mắng xui xẻo, bà nương Đông Phương chết tiệt này làm sao tới đây, lại còn phá rối vào lúc mấu chốt nữa chứ?
Có hai tiếng bước chân, hiển nhiên không chỉ có Đông Phương Kính Nguyệt, còn có ca ca của nàng là Đông Phương Kính Thủy đi cùng nàng.
- Thì ra là tứ tiểu thư đại danh đỉnh đỉnh Ngân Mốc phiệt, tối nay ánh trăng mê người, là một ngày ngắm trăng tốt, vì sao tứ tiểu thư rảnh rỗi tới tìm ta thế?
Phong Phi Vân giọng quái thanh quái khí.
Đông Phương Kính Nguyệt không có chút khách khí, trực tiếp đẩy cửa đi vào, đi vào trong thôn xá, hương thơm trên người nàng cũng tiến vào theo, dáng người của nàng có thể nói hoàn mỹ không tỳ vết, cỏ dài nhỏ, da thịt tuyết trắng, bờ eo nhỏ nhắn như rắn nước, còn có cặp mông vểnh lên mê người, đường cong đẹp tới tận cùng.
Đương nhiên chính yếu nhất vẫn là khí chất trên người của nàng, quả thật mênh mông phiêu dật như tiên, không ăn khói lửa nhân gian, là tiên nữ hạ phàm.
Thật sự rất giống Thủy Nguyệt Đình.
Phong Phi Vân mỗi lần gặp nàng, trong lòng không thể bình tĩnh, giống như Thủy Nguyệt Đình đứng sờ sờ trước mặt của hắn.
- Muốn nói đại danh đỉnh đỉnh, danh khí của ta làm sao lớn bằng yêu ma chi tử chứ!
Giọng Đông Phương Kính Nguyệt bình thản, hai mắt như khói, thản nhiên và ưu nhã ngồi lên ghế, nói:
- Chúng ta tùy tiện tới đây, không có quấy rầy chuyện tốt của hai vị chứ?
Hiển nhiên lời này chính hắn vừa nói ra, đã bị bà nương chết tiệt này nghe được.
Gương mặt Dạ Tiêu Tương hiện ra hai đám mây đỏ, nàng tự nhiên không phải nữ tử hay thẹn thùng, nhưng mà chẳng biết tại sao khi ở cùng chỗ với Phong Phi Vân, lại luôn xấu hổ.
Đông Phương Kính Thủy đi tới, trên người người của tùy thời có ma khí bao phủ, giống như ma vương đứng ở cửa ra vào, hai mắt như điện, đang cảnh giác cái gì đó.
Phong Phi Vân ho khan hai tiếng, nói:
- Hai vị tới đây chỉ sợ không phải ôn chuyện với ta chứ?
Đong Phương Kính Thủy nghiêm túc nói:
- Phong Phi Vân, quỷ thôn hung hiểm tới cực điểm, mặc dù trốn trong thôn xá, cũng có khả năng chết không hiểu vì sao đấy.
- Xảy ra chuyện gì?
Phong Phi Vân nói.
- Ngay vào lúc vừa rồi có người biến mất không hiểu vì sao.
Tuy tu vị Đông Phương Kính Thủy cường đại, nhưng mà đối mặt với thứ nhìn không thấy, sờ không được này thì không thể bình tĩnh, nói:
- Có lẽ chúng ta không thể chờ tới lúc hừng đông được, toàn bộ phải chết trong thôn này.
Nghe tin tức như thế, Dạ Tiêu Tương cắn môi, sắc mặt tái nhợt, ngay cả mãnh nhân không sợ trời không sợ đất như Đông Phương Kính Thủy này cũng phải sợ hãi, huống chi nàng còn là người con gái yếu ớt chưa trải qua sóng to gió lớn.
Nữ tử bình thường tao ngộ chuyện này, chỉ sợ sẽ ngất đi, nàng có thể trầm mặc không nói lẳng lặng đi theo Phong Phi Vân, đủ thấy nội tâm cường đại của nàng.
Phong Phi Vân đi qua, cầm tay của nàng, ôm nàng vào ngực, ôn nhu nói:
- Đừng sợ, ta dùng mạng cam đoan, nhất định sẽ mang ngươi an toàn trở về thần đô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận