Linh Chu

Chương 555: Nữ Ma xuất quan (1)

Nhưng mà hắn ngay cả một cây ngón tay của Lục Ly Vi cũng chưa chạm qua, cũng không nghĩ là hỗn đản Phong Phi Vân này lại đã ngủ với nàng, quả thực cực kì đáng hận.
Hôm nay không ra sức làm cho Phong Phi Vân nhục nhã một phen, thì thật khó tiêu mối hận trong lòng hắn.
- Sư thúc, tên kia khẳng định chỉ là muốn lừa ngươi đi ra ngoài thôi.
Vương Mãnh lo sợ Phong Phi Vân trúng kế.
- Ta biết, ta biết!
Phong Phi Vân cười cười, sau đó liền tay cầm xích sắt, kéo một cái quan tài mà đi về hướng ra ngoài dịch quán.
Căn cứ suy đoán của Phong Phi Vân, những quan tài trong dịch quán này đều là đang được ông lão quét rác canh chừng, những Thi Tà này ở trong quan tài đều có tu vi cực kỳ đáng sợ, chính là cấp bậc Đệ Nhị Thi Biến đỉnh cao.
Lại liên tưởng đến một dòng Huyết Hà ( sông máu) kia phía dưới dịch quán, trong lòng Phong Phi Vân cũng đã suy đoán ra
- Các Thi Tà đang nằm trong mấy chục quan tài trong dịch quán, hẳn là đều là đang chuẩn bị lần Thi Biến thứ ba.
Hay nói một cách khác, dịch quán này kỳ thật chính là nơi mà những Thi Tà này dưới trướng Nữ Ma sẽ tiến hành lần Thi Biến thứ ba. Những Thi Tà trong quan tài này đều là Thi Tà sắp sửa phát sinh lần Thi Biến thứ ba, đang bị kẹt ở cấp bậc Đệ Nhị Thi Biến đỉnh cao.
Phong Phi Vân đã đi cùng Nữ Ma đến dịch quán này, Nữ Ma khẳng định đều đã căn dặn cho ông lão quét rác, cho nên khi Phong Phi Vân rời khỏi dịch quán và quay về dịch quán thì ông lão kia cũng không hề khởi xướng công kích đối với hắn.
Giờ phút này Phong Phi Vân đang kéo một cái quan tài, bước đi về hướng bên ngoài, ông lão quét rác kia cũng vẻn vẹn chỉ là có hơi liếc liếc mắt, rồi liền lại vùi đầu quét rác.
Thi Tà trong quan tài cũng không có công kích Phong Phi Vân, có vẻ cực kì im lặng.
Bên ngoài dịch quán, Bắc Minh Phong, Sở Cực Bắc, điện hạ Đệ Thập Điện, Lục Ly Vi đều đã ngưng tụ chiến pháp, chỉ chờ Phong Phi Vân đi ra đại môn liền thi triển ra công kích mạnh mẽ dữ dội nhất đối với hắn, tuyệt đối không để cho hắn lại có cơ hội quay về dịch quán.
Điện hạ Đệ Thập Điện giấu ở phía sau một cái lưới lớn lấp lánh vô số ánh sao. Chỉ cần Phong Phi Vân bước ra cánh cửa một bước, liền cấp tốc xuất cái lưới lớn ra, cuốn lấy hắn kéo lại đây.
Phong Phi Vân nhất định phải chết ở trong tay của hắn.
Hai mắt Lục Ly Vi chớp chớp hàng lông mi dài cong cong, trên cánh tay vẫn còn mang theo một cái vòng tay màu đen. Đây là Nam Cung Hồng Nhan bức bách nàng phải mang. Hôm nay nhất định phải bắt Phong Phi Vân cho bằng được. Chỉ có bắt Phong Phi Vân, mới có thể bức Nam Cung Hồng Nhan gỡ Huyết Cấm Huyền Trạc xuống.
Một Phong Phi Vân, một Nam Cung Hồng Nhan, đều đã trở thành bóng ma trong lòng Lục Ly Vi.
- Lộc cộc!
Tiếng bước chân vang lên.
Phong Phi Vân kéo một cái quan tài, rốt cục đi ra từ trong đại môn.
- Ha ha, Phong Phi Vân ngươi đã trúng kế !
Điện hạ Đệ Thập Điện dẫn đầu ra tay trước, hắn tung ra cái lưới lớn cầm trong tay, quyết phải bắt Phong Phi Vân mà kéo lại đây.
Cái lưới lớn này là dùng Cửu Hàn Thiết để chế tạo ra, trên bề mặt có những lớp băng, cực kì cứng cỏi. Coi như là dị thú tu vi bảy trăm năm cũng không thể phá nổi lưới sắt.
Điện hạ Đệ Thập Điện vốn mạnh mẽ như thế nào. Là một thiếu niên tài năng khó thấy, mắt sáng lấp lánh, ngón tay vươn ra tựa như một cái móc sắt tóm chặt lấy phần đuôi của lưới sắt.
Lưới sắt hạ xuống, như bầu trời đầy sao từ Thiên Vực rơi xuống.
Phong Phi Vân trực tiếp ném cỗ quan tài cầm trong tay ra, nện vào trong lưới sắt. Lưới sắt tựa như cái lồng co lại, rồi được điện hạ Đệ Thập Điện thu trở về.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Trên quan tài có một vũng nước mắt oán giận âm u lạnh lẽo của dân lành, phô thiên cái địa bay về hướng điện hạ Đệ Thập Điện. Cỗ khí lạnh kia làm đông lạnh đến nỗi đầu khớp xương người ta phải tê dại, máu thịt cứng lại, cái lành lạnh như Địa Ngục này quả thực đáng sợ.
Bắc Minh Phong, Sở Cực Bắc, Lục Ly Vi đều bị một cỗ khí tức âm hàn này làm cho sợ hãi đến lui về phía sau. Vị điện hạ Đệ Thập Điện đương nhiên cũng cảm giác được không ổn. Hắn muốn bỏ lại cái lưới sắt trong tay, rời khỏi quan tài càng xa càng tốt.
Đến lượt quan tài hơi hơi hé mở ra.
Roẹt roẹt!
Một nữ thi tóc đỏ trên đầu bay ra từ trong quan tài, hai mắt đỏ đậm, giữa mi tâm có chấm đỏ trang trí. Nàng tựa như bóng hình ma quỉ tóc đỏ đêm khuya, xé nát lưới sắt Cửu Hàn Thiết, rồi trực tiếp mạnh mẽ kéo điện hạ Đệ Thập Điện vào trong quan tài.
Điện hạ Đệ Thập Điện hoảng sợ vạn phần. Từ trong đan điền tỏa ra hào quang vạn trượng, một đạo dị thú chiến hồn bay ra từ bên trong, như muốn chạy trốn khỏi thủ trảo của nữ thi.
Đây là Bản Mệnh Thú Hồn mà hắn tu luyện, tương tự như có một con thần tước lông bạc.
- Rầm!
Bản Mệnh Thú Hồn đều bị nữ thi nuốt vào trong bụng, điện hạ Đệ Thập Điện khó thoát sát kiếp, đã bị nàng kéo vào quan tài, quan tài lại lần nữa đóng sập nắp.
Quan tài còn chưa khép kín đã rung động, từ bên trong vọng ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, làm người nào nghe được phải sởn gai ốc tóc gáy dựng ngược.
Sắc mặt Bắc Minh Phong và Lục Ly Vi đều trở nên xanh mét, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng lăn xuống.
Sở Cực Bắc là người Cản Thi, có loại tà thi nào mà chưa từng gặp qua. Thế nhưng giờ phút này hắn cũng kinh hãi không thôi. Nữ thi này cũng quá khủng bố, quả thực có thể so với Thi Vương. Trong một cái dịch quán nho nhỏ này, làm thế nào mà lại có tà thi đáng sợ như thế ?
Không bình thường, không bình thường!
Sau một hồi lâu, tiếng kêu thảm thiết trong quan tài tắt lịm đi, nó cũng đình chỉ rung động. Quan tài mở ra, từng hào quang đẫm nước mắt lê dân lao ra từ bên trong, từng khúc từng khúc bạch cốt được ném ra từ bên trong.
- Rầm!
Điện hạ Đệ Thập Điện vốn cực kì dũng mãnh, chỉ thoáng chớp mắt liền biến thành một đám khung xương chết. Một màn này quả thực rất làm người ta kinh động sợ hãi, mấy nhân tài tuyệt đỉnh của thế hệ trẻ tuổi đều biến sắc mặt mà nhìn chăm chú một cỗ quan tài kia, kìm lòng không đậu đành lui về phía sau.
- Xoạt!
Phong Phi Vân triển khai Luân Hồi Tật Tốc, thân thể hóa thành một đạo Quỷ Ảnh, rồi bay đi ra ngoài. Hắn xuất một chiêu khống chế Lục Ly Vi, một tay bóp xương quai xanh nàng, tay kia túm lấy tay nàng. Sau một khắc, hắn lại đã lui trở về phía sau cánh cổng dịch quán.
- Phong Phi Vân, ngươi muốn làm chi?
Trong mắt nhung Lục Ly Vi lóe lên một tia bối rối, trong óc trong hồi tưởng lại một màn đáng sợ trước kia. Lần trước rơi vào trong tay Phong Phi Vân, khiến cho nàng suốt đời khó quên, hạ thân hiện tại đều còn có chút đau đớn.
Hiện tại lại rơi vào trong tay Phong Phi Vân, trong lòng nàng có thể nào không hoảng hốt.
- Lục cô nương, chúng ta đã lâu không gặp, đúng là ta đang tưởng nhớ quá mức tới cô nương.
Phong Phi Vân mặt mày tươi cười, nhìn chăm chú vị yêu nữ tà đạo này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận