Linh Chu

Chương 1121: Thi tà trong bụng mèo

vipvandan.vn :
Chương 1121: Thi tà trong bụng mèo.
Phong Khanh Nhi đi lại tao nhã, bước đi liên tục, ngực ngọc no đủ, eo thon mềm nhỏ giống như thiên kim đại tiểu thư, gương mặt tịnh lệ mang theo vài phần buồng khổ, có cảm giác thê mỹ thương tiếc.
Phong Phi Vân nháy mắt mấy cái, cảm thấy là mình nhìn lầm, đây là tiểu tà ma?
Quá khác thường, khác thường tất có yêu dị.
Thân thể Phong Phi Vân biến hóa, biến thành bộ dáng ban đầu, tuổi trẻ mà tuấn lãng, tóc dài phiêu dật, ngũ quan rõ ràng, ánh mắt sáng ngời, tuyệt đối là đối tượng si mê của thiếu nữ, hơn nữa mang theo khí chất phiêu nhiên và không bị trói buộc.
Phong Phi Vân trả đạm đạm cho nàng, nàng đã cao lên nhiều, chỉ còn thấp hơn Phong Phi Vân nửa cái đầu, không còn là tiểu bất điểm lúc trước, làm cho hắn cảm thán đúng là nữ mười tám biến hóa thật nhiều.
- Trở về đi! Nơi này không phải ngươi nên tới!
Phong Phi Vân nói ra.
Phong Khanh Nhi nhíu mày, mặt đầy ưu sầu, thở dài, nói:
- Không thể quay về!
Trên sơn lĩnh gió mạnh thổi qua, Phong Phi Vân và Phong Khanh Nhi tìm một khe núi đầy băng tuyết, dựa lưng vào vách băng, dùng thanh long chung ngăn cản lỗ thủng trên khe núi che chắn gió lạnh.
Phong Khanh Nhi thản nhiên ngồi trên băng cứng, tay ôm mèo con, nàng kể lại thời gian ở Phong gia sau khi Phong Phi Vân rời đi.
Lông mày Phong Phi Vân nhíu chặt, thật lâu mới nói:
- Nói như thế, ngươi đã trốn khỏi Phong gia?
- Đúng vậy, có mấy vị thúc phụ chí thân hỗ trợ, ta đã trốn ra được, nhưng mà không có chỗ đi, vốn định đi tìm ca ca, nhưng mà nửa đường lại gặp người Ngọc Kiền vương triều, cơ hồ tất cả thúc phục và trưởng bối đã chết trong tay của bọn chúng, chỉ có mình ta trốn thoát.
Phong Khanh Nhi nói xong lệ rơi lã chã, điềm đạng đáng yêu, thương tâm nói không nên lời, tựa đầu vào vai Phong Phi Vân, nghẹn ngào nói:
- Một mình ta chỉ có đạm đạm nói chuyện, có khi cảm thấy rất sợ hãi, nhìn thấy ca ca thì tiểu Khanh Khanh không còn sợ.
Phong Phi Vân cảm nhận được hương thơm thiếu nữ, thân thể nhu nhu mềm mại, còn dính sát vào lồng ngực của hắn, nhưng mà nội tâm của hắn không có cảm giác kiều diễm, thập phần bình tĩnh, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, sờ tóc dài của nàng, con mắt híp lại, lời Phong Khanh Nhi nói chỉ bán tín bán nghi, cũng không tin tưởng hoàn toàn, nha đầu này bổn sự gạt người tuyệt đối còn trên cả Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân nói:
- Phong Mặc trở nên không có tình nghĩa như thế, xem ra trái tim diêm vương đã triệt để cải biến hắn, nội tâm của hắn đã tà hóa triệt để,
- Sau khi ca ca mất tích, gia chủ biến hóa rất lớn, đạm đạm nói cho ta biết, nó từng trông thấy gia chủ ăn tim người, hơn nữa còn là trái tim đệ tử dòng chính, phần lớn đều có thiên tư cao, tu vị mạnh!
Thân thể mềm mại của Phong Khanh Nhi run lên, ôm chặt lấy hai tay Phong Phi Vân, ngón tay ngọc nắm chặc áo bào của hắn, dường như sợ hãi tiếp theo bị ăn tim chính là nàng.
Lúc này âm thanh diêm vương vang lên trong người Phong Phi Vân, giọng nói cực kỳ âm tàn, giễu cợt nói:
- Phong gia lão tiểu tử kia đúng là một nhân vật, huống chi lực lượng trong trái tim đã kích phát hoàn toàn, chỉ tiếc tu vị của hắn quá thấp, thân thể cũng quá nhiều, nếu ta không có đoán sai, hắn hiện tại đã đạt tới Thiên Mệnh cửu trọng, hoặc là nửa bước chân nhân, khi đó hắn mới có thời cơ tốt nhất ra tay với ta, trước đây hắn không có đụng tới ta, thậm chí là toàn lực bảo hộ ta.
- Vẫn đạo lý kia, ngươi có cách nào ứng phó hay không?
Diêm vương hiển nhiên không nhìn Phong Phi Vân chết, đối với hắn không có lợi.
- Đến lúc đó nói sau.
Con mắt Phong Phi Vân híp lại, hắn vẫn đề phòng Phong Mặc, cho nên nghe Phong Khanh Nhi nói thế, cũng không có phản ứng quá lớn.
- Tiểu Khanh Khanh, ngươi đi theo ta sẽ càng nguy hiểm, tu vị của ngươi chưa đạt tới mức nhất định, Phong Mặc không nỡ ăn tim ngươi, dù sao hai chúng ta có thiên phú cao nhất Phong gia, tim của hai chúng ta với hắn mà nói rất trân quý, nếu không ngươi về Phong gia trước đi.
Phong Khanh Nhi ôm chặc lấy Phong Phi Vân, dùng sức lắc đầu, trong mắt đầy nước mắt, nói:
- Không, ta sợ, ta và ca ca ở cùng một chỗ, ngươi không nên vứt bỏ tiểu Khanh Khanh, tiểu Khanh Khanh sẽ không cản trở ngươi.
Phong Phi Vân thở dài, nói:
- Vậy được rồi! Vận mệnh nên nắm giữ trong tay của mình, cố gắng biến bản thân trở nên cường đại, cũng không nên sợ hãi.
- Đúng rồi, còn có một việc.
Phong Khanh Nhi thấy Phong Phi Vân đáp ứng, ánh mắt sáng lên, cười cười, nước mắt trên mặt không còn, đôi mắt chớp chớp như nàng tiên ánh trăng, cầm lấy cái đuôi đạm đạm, nói nhỏ với nó.
Phong Phi Vân lập tức hoài nghi tính chân thật những lời lúc trước của nàng, nhìn bộ dáng của nàng chẳng giống như bị tu sĩ Ngọc Kiền vương triều đuổi giết qua, ngược lại giống như rất vui vẻ.
Tiểu tà ma xoa bụng của đạm đạm, lại lắc lắc cỏ của nó, đột nhiên chữ "Cửu' trên trán đạm đạm tỏa sáng, một đạo ánh sáng bay ra khỏi miệng nó, hào quang kia bao phủ một người lạnh lùng, không, nói cho đúng là một thi tà.
Thi tà này mang theo tang thương vô tận, hằng cổ mà xa xưa, gương mặt thi tà không có nửa phần hư thối, giống như nam tử phong hoa tuyệt đại đang đứng ở đó, hai mắt trống rỗng mờ mịt.
- Phong Si!
Phong Phi Vân biến sắc, bỗng nhiên đứng dậy, nói:
- Chẳng lẽ ngươi đã đánh cắp Phong Si, sau đó ngươi mới thoát khỏi Phong gia?
Khe núi băng tuyết, giá lạnh thổi qua.
Hai mắt Phong Si trống rỗng, đứng ở nơi đó, tuấn dật mà đạm mạc, trên người mang theo khí tức lạnh giá, nhìn thấy hắn người ta có cảm giác thương cảm.
Đệ nhất thiên tài trong lịch sử Phong gia, chỉ tiếc vẫn lạc tại Bán Đạp Sơn, nhiều năm sau leo ra khỏi phần mộ hắn vẫn kinh tài tuyệt diễm như trước, đáng tiếc đã là thi tà.
- Phong Mặc khóa hắn trong tổ địa Phong gia, hình như muốn tế luyện hắn thành chiến thi, ta cùng đạm đạm vụng trộm tiến vào trong tổ địa đưa hắn mang đi, sau đó chạy ra khỏi Phong gia.
Tiểu tà ma nói ra.
Phong Phi Vân nhìn qua thi tà không nhúc nhích, trên người không có một tia sinh khí, thật lâu về sau mới nói:
- Sau đó thế nào?
- Phong Mặc phái rất nhiều cường giả Phong gia đuổi bắt ta, sau đó thì gặp người Ngọc Kiền vương triều, bọn họ cho rằng những cường giả Phong gia là trưởng bối của ta, lập tức giết sạch cường giả Phong gia, ta thừa cơ chạy trốn tới Đồng Lô Sơn.
Tiểu tà ma tươi cười dí dỏm.
Phong Phi Vân im lặng, nói:
- Thì ra chuyện xảy ra như thế, mới vừa rồi còn ở trước mặt ta giả đáng thương, thì ra tất cả mọi người đều bị ngươi lừa gạt.
- Ca ca không cho phép chơi xấu, đã nói sẽ dẫn tiểu Khanh Khanh cùng đi, không được vứt bỏ ta lại.
Tiểu tà ma lại quấn tới, ôm cánh tay Phong Phi Vân, môi hồng răng trắng, đôi mắt sáng ngời, tóc dài như bay thác nước, đây là giai nhân tuyệt đẹp, nhưng lại không có bộ dáng người tốt.
Bỗng dưng ánh mắt Phong Phi Vân ngưng tụ, Thiên Tủy Binh Đảm lập tức xuất hiện trong tay, hắn nhìn qua lỗ hổng trên khe núi, tiểu tà ma dường như cũng cảm giác được cái gì đó, lập tức đề phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận