Linh Chu

Chương 493: Đẩy ngã Ly Vi (1)

Chỉ có Tô Huyết ngồi trong góc vẫn không nhúc nhích, chỉ có Phong Đại Ngưu tiến lên thì nàng mới nhìn qua, sau đó lẳng lặng ngồi nơi đó, ngón tay thon dài vuốt thiết kiếm.
- Ha ha, thật sự khiến Phong Tướng quân chê cười.
Lục Ly Vi tươi cười mê người như trước, bộ dáng như chim non nép vào người, nhìn thấy bô dáng này của nàng, không ai nghĩ tới nàng lại sát phạt quả quyết lúc trước.
Phong Đại Ngưu cười hắc hắc:
- Không biết cô nương có phải là giai nhân của Sâm La Điện hay không?
- Điện thứ mười Sâm La Điện, Lục Ly Vi. Phong Tướng quân gọi ta Ly Vi vẫn được.
Lục Ly Vi cười nói.
- Ly Vi cô nương.
Phong Đại Ngưu hơi ngượng ngập nói.
- Phong Tướng quân, cảm thấy điện thứ mười Sâm La Điện của ta thế nào?
Lục Ly Vi nói bóng nói gió.
Ánh mắt Phong Đại Ngưu nhìn chằm chằm vào nàng, nếu không phải bên cạnh còn có mấy thiên tài của tà tông, chỉ sợ hắn đã bị Lục Ly Vi dụ dỗ nhào lên.
- Hắc hắc, trước kia ta nhất định cho rằng đó là nơi quỷ quái chướng khí mờ mịt, nhưng mà bây giờ cảm thấy điện thứ mười Sâm La Điện có ngươi, khẳng định chẳng khác gì tiên cảnh nhân gian.
- Ha ha, Phong Tướng quân có muốn tới tiên cảnh nhân gian làm khách không?
Lục Ly Vi hết sức chủ động, muốn dọn dẹp mãng phu như Phong Đại Ngưu này, với nàng mà nói quá dễ dàng.
- Hắc hắc, chỉ cần nơi nào có Ly Vi cô nương, khắp nơi đều là tiên cảnh nhân gian.
Phong Đại Ngưu cười rất ngu ngốc.
- Trong tửu lâu này ta đã đặt một sương phòng, vốn có ý định ở một mình, hiện tại xem ra...
Lục Ly Vi bày mưu nghĩ kế, muốn dọn dẹp mãng phu trước mặt, biện pháp tốt nhất chính là câu dẫn hắn, chỉ cần làm cho hắn ngoan ngoãn nằm xuống, như vậy kế tiếp hắn phải ngoan ngoãn nghe lời.
- Không phải sương phòng, quả thật là tiên cảnh nhân gian.
Lục Ly Vi cười si ngốc, sau đó liền lôi kéo ống tay áo Phong Đại Ngưu đi lên sương phòng.
Trong gian phòng trang nhã chỉ còn mấy tên thiên tài tà tông nhìn nhau, đều thở dài:
- Phong Đại Ngưu đã rơi vào tay giặc, hãy chờ xem! Lục Ly Vi nhất định sẽ khiến tên này trở thành nô tài dưới váy quả lựu của nàng, hơn nữa mãng phu này tuyệt đối không chiếm được nửa phần tiện nghi từ Lục Ly Vi.
Ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu.
Mỹ nhân dưới đèn còn mỹ lệ hơn trước!
Lục Ly Vi hiện tại đang an vị dưới ánh đèn, bên dưới mặt sàn phù một lớp lông tuyết hồ, chung quanh có hương liệu thơm nức, trên thảm còn bày rượu ngon.
Lục Ly Vi mặc áo bào dán sát người, nhưng lại không che được dáng người lồi lõm hoàn mỹ của nàng, nàng ôm một vò rượu ngon, nằm nghiêng trên mặt giường, vò rượu lạnh như băng dán sát vào bộ ngực cao ngạo của nàng.
Mùi rượu mang theo từng sợi khóc xanh bay lên, mùi rượu đều có thể ngưng tụ ra cảnh đẹp trăm hoa đua nở tung bay trong phòng, cũng bao quanh thân hình mềm mại của nàng.
Đôi chân ngọc của nàng lộ ra ngoài, cũng không béo, cũng không gầy, tinh tế tỉ mỉ mà nhu thuận, đung đưa nhẹ nhàng, khiến người ta có xúc động muốn vén váy của nàng lên.
- Ly Vi cô nương đúng là giai nhân khuynh thành đương thời...
Phong Đại Ngưu nói rất đần, cuối cùng cũng nghẹn cả buối nói ra một câu.
- Ha ha!
Lục Ly Vi cười thản nhiên, đôi mắt híp lại như trăng non, làn thu thủy tỏa ra ngoài, câu nhân tâm phách, giọng nói điềm nhiên:
- Phong Tướng quân đúng là người biết nói chuyện. Ly Vi biết tướng quân thích uống rượu ngon cho nên mới nói ra lời này.
- Làm sao có thể, rượu ngon làm sao bằng mỹ nhân.
Phong Đại Ngưu đầu đầy mồ hôi, khẩn trương nói không nên lời, thật giống như nam nhân vừa ra đời lần đầu tiên.
Lục Ly Vi nhíu mày đáng yêu, ảo não nói:
- Vậy sao ngươi cách Ly Vi xa như thế, chẳng lẽ sợ Ly Vi ăn ngươi sao?
- Muốn ăn cũng là ta ăn ngươi!
Rốt cuộc Phong Đại Ngưu chịu không nổi, trực tiếp nhào qua người nàng, nhưng mà hắn nhào vào trong vò rượu.
Thân hình mềm mại của Lục Ly Vi giống như xà mỹ nhân, uốn lượn chạy đi, hóa thành làn gió thôi bay qua dưới nách Phong Đại Ngưu, đứng một bên vuốt cằm cười cười.
- Thật sự là sắc quỷ vội vàng, nếu hôm nay không chọc đầu óc của ngươi choáng váng, quên hết tất cả, cuối cùng ngoan ngoãn quỳ liếm ngón chân của bổn cô nương, ta sẽ không gọi là Lục Ly Vi.
Trong nội tâm nàng nghĩ như vậy, trong mắt tươi cười mỉa mai.
Phong Đại Ngưu ôm bình rượu, quay người lại và ngồi xuống, trong mắt mang theo hào quang cuồng nhiệt, lại cười to, nói:
- Ngươi là tiểu yêu tinh!
- Ta chính là tiểu yêu tinh, đến đây! Tới bắt ta đi!
Lục Ly Vi híp mắt lại, ngoắc ngoắc ngón tay, dưới ánh đèn dáng người của nàng càng trở nên yểu điệu, mỗi một động tác đều khiến người ta máu huyết sôi trào, đúng là yêu nghiệt hại người.
Bành!
Phong Đại Ngưu đặt bình rượu trên giường, vừa rồi uống rất nhiều rượu, phản ứng trì độn không ít, nhưng màđoộng tác của hắn vẫn không chậm, nhanh như tốc độ ánh sáng, hắn bay tới ôm Lục Ly Vi vào trong ngực.
Mỹ nhân trong ngực bị nghiền nát, hóa thành mảnh vỡ, không ngờ chỉ là hư ảnh.
- Ta ở chỗ này, ta ở chỗ này...
Giọng của Lục Ly Vi từ trong màn tơ truyền tới, mang theo tiếng cười như chuông bạc, Phong Đại Ngưu nhào vào trong màn tơ, lại trông thấy mỹ nhân đã ngồi vào trong thùng gỗ tắm rửa, áo nàng khoác trên thùng gỗ, kể cả đồ lót màu hồng phấn.
Đây là cảnh vô cùng kích thích con mắt của người ta, khiến máu huyết nam nhân sôi trào, cho dù Phong Phi Vân biết rõ đây là diễn trò, nhưng mà giờ phút này cũng không thể kiềm nén được, đệ nhất mỹ nhân điện thứ mười của tà tông quả nhiên là không kém.
Hắn từng bước đi tới bên thùng gỗ.
Lục Ly Vi mị nhãn mê ly, lại gỡ cây châm bích lục xuống, cái cổ trắng nõn gợi cảm, tóc dài phiêu tán dính nước, chẳng khác gì cánh hoa trên cành.
Phong Đại Ngưu đã đứng bên cạnh thùng gỗ, có thể ngửi thấy hương hoa, mùi hương trên mái tóc nàng, lại nhìn chằm chằm vào gương mặt nàng, vai thơm bọt nước lăn tăn, bộ ngực như ẩn như hiện trong nước.
- Ha ha, nhìn được không?
Ngón tay Lục Ly Vi nhẹ nhàng vuốt vai, cổ, hai ngọn núi của mình, thật giống như muốn hấp dẫn ánh mắt trần trụi của Phong Đại Ngưu.
Không có người nào không muốn đạt được thánh nữ tài trí và ưu nhã như Lục Ly Vi, không nam nhân nào không thích nhìn nàng tắm rửa.
- Đương nhiên là rất đẹp.
Đây là suy nghĩ chân thật của Phong Đại Ngưu.
- Vậy ngươi có muốn nhìn nhiều một chút hay không?
Lục Ly Vi cười nói.
- Không nhìn mới là đồ ngu!
Phong Đại Ngưu nói ra.
- Đưa tay của ngươi cho ta.
Lục Ly Vi duỗi bàn tay ngọc ra, giữa ngón tay còn mang theo bọt nước, có cánh hoa mai màu đỏ dính lên người chẳng khác gì cánh hoa hồng.
Phong Đại Ngưu hơi khom người, vươn tay, ngón tay của nàng niết lên cổ tay của hắn, sau đó lại kéo vào bộ ngực trong nước, nàng rất hài lòng nhìn bộ dáng luống cuống tay chân của Phong Đại Ngưu hiện tại.
Tay của Phong Đại Ngưu xuyên qua cánh hoa, chìm vào trong nước, mà ánh mắt của hắn cũng nhìn chằm chằm vào bộ ngực tuyết trắng của nàng, bộ ngực sữa đã lộ ra một nửa, làm cho hắn cảm giác được bờ môi đỏ ửng, trong cổ họng có tà hỏa bắn ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận