Linh Chu

Chương 1675: Hai cọng lông Ưng gây họa (2)

Một thiếu nữ mặc áo giáp màu đen từ bên trong bầy hắc ưng đi ra, lạnh lùng nhướng mày chỉ vào Phong Phi Vân.
Vô số hắc ưng vỗ cánh, tránh lui về hai bên, một cái Ưng sào lớn vài trăm dặm bày ra, lơ lửng ở giữa tầng mây, bên trong Ưng sào tản mát ra yêu khí khổng lồ, yêu khí trực tiếp ngưng tụ thành yêu vân.
Ưng sào kia chính do Thiết Mộc Kim Tuyến Đằng dệt thành, phía trên nhánh dây màu đen lưu động lấy đường vân màu vàng, phát ra trận trận khí thế nhiếp người.
- Là một vị lão Yêu Vương của Tuệ Ưng Yêu tộc
Cổ kiếm trên lưng Hiên Viên Nhất Nhất phát ra chín vòng kiếm khí, bao trùm lấy thân thể mềm mại của nàng, ngăn cản cổ yêu khí khổng lồ kia.
Tuệ Ưng Yêu tộc cũng không phải loại tiểu yêu tộc như Bạch Nhạn Yêu tộc, Hổ Lang Yêu tộc, đây chính là một Yêu tộc cường đạ, cho dù so ra kém Thái Cổ Thánh Yêu tộc, nhưng so sánh với Nhân tộc cũng không hề kém gì.
Phong Phi Vân ho hai tiếng, nói:
- Ta nói tiểu muội muội, ta chỉ nhổ hai cọng lông của ngươi, có cần huy động nhân lực vậy không?
Cô gái kia lộ ra một ngụm răng trắng như tuyết, con mắt vô cùng sáng ngời, nói:
- Bắt lấy nhân loại này cho ta, ta muốn ăn tươi hắn.
"Xèo... xèo cạc cạc. "
Vô số hắc ưng bay đến Phong Phi Vân, cũng không phải hắc ưng bình thường, có thân thể cực lớn, đủ dài mấy chục thước, miệng chúng bén nhọn tựa như lợi kiếm, móng vuốt sắc bén tựa như móc sắt, trên miệng và móng vuốt đều đan xen huyễn vân, nhẹ nhàng mổ một cái, một tòa núi lớn cũng bị xuyên thủng.
Phong Phi Vân sắc mặt trầm xuống, sớm biết phiền phức như vậy, lúc trước đã không thả nàng rời đi rồi.
PHỐC.
Phong Phi Vân gọi ra Thiên Tủy Binh Đảm, hóa thành mấy ngàn chuôi tiểu kiếm, xuyên thủng mảng lớn hắc ưng, lông chim bay đầy trời, huyết nhục biến thành từng khối, tựa như mưa rơi trên mặt đất.
Nhưng số lượng hắc ưng thật sự quá nhiều, căn bản giết không bao giờ hết.
Nữ Ma và Hiên Viên Nhất Nhất cũng bị cường giả Tuệ Ưng Yêu tộc công kích, bị cuốn vào trong bày Ưng, thân thể hoàn toàn bị bao trùm lấy.
- Tất cả đi chết đi.
Nữ Ma gọi ra Thiên Tôn Vô Lượng Tháp, thu mấy vạn đầu hắc ưng vào trong tháp, khiến một mảng bầu trời trở nên trống rỗng.
Lão Yêu Vương lơ lửng trong tầng mây kia, phát ra một tiếng thét kinh hãi:
- Thánh Linh Khí Mãnh.
Chợt, lão Yêu Vương màu phát ra tiếng cười to "Cạc cạc":
- Hôm nay thật sự đụng đại vận, Thượng Thiên cũng muốn ban Thánh Linh Khí Mãnh cho ta.
Trong cặp Ưng nhãn của Tuệ Ưng lão Yêu Vương bay ra hai thanh tiểu kiếm, lộ ra hai màu thanh, hồng chém tới Nữ Ma.
Vô tận yêu khí cuốn đến
Tu vị lão Yêu Vương này rất khủng bố, Phong Phi Vân và Hiên Viên Nhất Nhất đều bỏ chạy về hai hướng, những hắc ảnh kia cũng đều đuổi theo hai người, giống như châu châu vây lấy hai người vào trong.
- Ngươi hôm nay thật sự đụng đại vận.
Đôi đồng tử Nữ Ma biến thành huyết sắc, trên người ma khí đằng đằng, tà vụ tán dật ra từng đám, đánh ra Thiên Tôn Vô Lượng Tháp.
Phong Phi Vân bị vô số bóng đen bao trùm, giết đến không biết trời đất, cũng không biết đánh bao lâu, mới từ trong bầy hắc ưng chạy thoát ra ngoài.
Sắc trời đã hoàn toàn tối xuống, trên đại địa thổi lên từng ngon gió lạnh.
Trong bóng tối, truyền đến từng đợt quỷ khiếu, đây không phải là ảo giác của Phong Phi Vân, mà là lệ quỷ chân chính đang thét dài.
Nghe đồn Thiên Quỷ Giới chính là nơi cách gần Địa Ngục, trời vừa tối, rất nhiều lệ quỷ và hung tà đều từ lòng đất leo ra, thôn phệ dương khí ban đêm, hi vọng có một ngày có thể dùng dương khí đúc thành một cỗ dương thân, như vậy chúng coi như là vào ban ngày cũng có thể đi tới Dương gian.
Ban ngày chúng tự nhiên không dám ra, bởi vì ban ngày dương khí quá thịnh, chúng căn bản không chịu nổi cổ lực lượng kia.
Nếu gặp được nam tử dương khí đặc biệt nặng, những quỷ hồn cường đại kia sẽ biến hóa thành nữ tử hình dạng xinh đẹp đến câu dẫn nam tử này, hấp thu dương khí trên người hắn.
- Thật sự là quá xui rồi, vừa mới đến Thiên Quỷ Giới đã gặp phải chuyện xui xẻo như vậy, xem ra sau này phải nhớ kĩ, không chỉ cọng lông trên người nữ nhân không thể nhổ, mà lông trên thân Ưng cũng không thể nhổ.
Trên người Phong Phi Vân tất cả đều là huyết tương, đi trên vùng đât mênh mông không biến giới, hướng về bốn phía, nhưng Thiên Quỷ Giới trong đêm tối tối đến thần kỳ, hắn dùng Phượng Hoàng Thiên Nhãn cũng chỉ có thể nhìn được vài dặm
Trong đại chiến với Tuệ Ưng Yêu tộc, Phong Phi Vân tựu đã thất lạc với Nữ Ma và Hiên Viên Nhất Nhất, hiện giờ cũng chỉ có thể một người lên đường.
Thật vất vả, gặp một nhánh sông, Phong Phi Vân ý định tẩy rửa vết máu trên người, nhưng từ xa xa hắn đã nghe thấy được một cổ mùi máu tươi, lúc đi đến bờ sông, không thấy được nước sông thanh tịnh, mà là một dòng huyết thủy sóng cả mãnh liệt.
Ngay khi Phong Phi Vân thất vọng thì trên mặt sông truyền đến tiếng ca thanh mỹ động lòng người, ưu nhã mà xinh đẹp, tiếp theo truyện đến tiếng mái chèo..
Ở trong tối sương mù tràn ngập, một cái thuyền nhỏ màu xanh từ trên mặt nước phiêu đãng qua.
Trên thuyền nhỏ, có một nữ tử mặc thanh y nghiêng người dựa lên đó.
Nàng có một khuôn mặt mỹ lệ, làn da trên người tựa như mỡ dê sữa bò, trên mặt không chút tô son trát phấn, quần áo trên người có nhăn nhăn nhúm nhúm dán trên da thịt, có rủ xuống trong nước, khiến đường cong xinh đẹp kia được phác họa vô cùng tinh tế.
Tiếng ca đẹp, người cũng đẹp.
Người nha, đối với thứ đẹp tự nhiên sẽ không nhịn được nhìn nhiều vài lần.
Thậm chí hận không thể đến gần một chút để xem, càng gần càng tốt.
Phong Phi Vân đứng ở bên cạnh bờ, rất hứng thú nhìn qua nữ tử kia.
Mao Ô Quy đứng ở bên cạnh ống quần Phong Phi Vân, nói:
- Ngươi sẽ không có ý với nàng đấy chứ, ta thấy thế nào đều cảm thấy cô gái này không tầm thường.
- Nữ tử không tầm thường mới khiến nam nhân ưa thích.
Phong Phi Vân nhẹ nhàng sờ lên cằm, lộ ra một hàm răng trắng như tuyết.
Mao Ô Quy và Mao Lão Thực đều cảm thấy cách nghĩ của nam nhân thật sự rất kỳ quái.
Cảnh ban đêm hơi lạnh, Huyết Hà chảy xuôi.
Sương mù nồng đậm, mỹ nhân độ thuyền.
Phong Phi Vân lớn tiếng kêu lên:
- Cô nương, con sông này rất nguy hiểm, sợ là có hung tà tu vị cao thâm ẩn ở đáy sông, ngươi phải cẩn thận đấy.
Trên mặt sông, tiếng ca dừng lại.
Nữ tử mặc áo lụa xanh trên thuyền có chút quay người, rất xa nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, hai con ngươi sáng ngời, trong mắt có hai ngọn lửa màu xanh, sau đó liền chèo thuyền nhỏ đi lại.
Thanh âm du dương từ trên thuyền nhỏ truyền đến, thanh âm của nàng rất đẹp:
- Nhân loại nhược tiểu, nơi này không phải nơi ngươi nên đến, đến từ đâu thì về nơi đó đi.
Mao Ô Quy và Mao Lão Thực đều cười ha ha, con gái người ta căn bản không để ý đến Phong Phi Vân.
Ầm ầm.
Trên Huyết Hà nhấc lên vòng xoáy cực lớn, vừa bắt đầu chỉ có đường kính một mét, sau đó đạt đến mười mét, trăm mét, ngàn mét...
Bạn cần đăng nhập để bình luận