Linh Chu

Chương 1753: Một trăm tám mươi tám giới nhân tộc (2)

Phong Phi Vân thầm nghĩ:
- Có lẽ nên nói chuyện đàng hoàng với nàng.
Thánh đình chúa tể cung.
Nơi này là tẩm cung chúa tể thánh đình, phòng ngự vững chắc nhất Trung Ương vương triều thứ sáu, không chỉ có trận pháp bảo vệ còn có một số thánh linh dụng cụ bảo vệ nơi này, ví dụ: Kính chiếu yêu", "Trấn hồn châu", "Phá pháp môn".
Muốn âm thầm lẻn vào tẩm cung chúa tể thánh đình thì khó như lên trời.
Bên ngoài tẩm cung chợt sinh ra bảy dòng khí tụ lại thành phân thân Hộ Thánh chiến thần.
Hộ Thánh chiến thần cung kính quỳ một gối xuống đất:
- Bái kiến chúa tể thánh đình!
Trong tẩm cung truyền ra giọng thiếu nữ:
- Chiến sư không cần hành đại lễ, đứng lên đi.
Đây là giọng của chúa tể thánh đình mới.
Nàng ngồi khoanh chân trên tiên trì, chúa tể đỉnh tỉ lơ lửng trên đầu. Mưa thánh vũ rơi xuống từ đỉnh thấm vào thân ngọc ngà, rèn luyện thân hình nàng.
Chúa tể đỉnh tỉ đổ xuống giọt nước không phải mưa mà là lực lượng vận khí, linh mạch, chúa tể của Trung Ương vương triều thứ sáu. Chỉ có mỗi đời chúa tể thánh đình mới hấp thu lực lượng này được, khống chế chúa tể đỉnh tỉ phát huy ra lực lượng đó.
Hộ Thánh chiến thần nói:
- Chúa tể chính là thiên chi thánh chủ, chúa tể tôn quý nhất thiên hạ. Vạn vật thấy chúa tể đều phải quỳ, đây là uy nghiêm hoàng tộc, uy nghiêm chúa tể. Không ai được xúc phạm điều này.
Chúa tể thánh đình kêu Hộ Thánh chiến thần đứng lên nên lão lĩnh chỉ đứng dậy.
Chúa tể thánh đình hỏi:
- Là hắn sao?
Hộ Thánh chiến thần gật đầu, nói:
- Chắc chắn là hắn. Vừa rồi thuộc hạ cố ý thăm dò tu vi hiện tại của hắn, thật sự đỡ được một chưởng lực lượng một phần mười phân thân của thuộc hạ, dư sức đi ra Chiến Thần cung. Dù hắn đến Niết Bàn đệ cửu trọng thiên cũng không thể đỡ nổi một chưởng này, ngahĩ là bán yêu trong Đan Đỉnh Quỷ thị đúng là hắn rồi.
Chúa tể thánh đình nói:
- Ta luôn nghi ngờ người phá vỡ nguyền rủa bán yêu trong Đan Đỉnh Quỷ thị chính là hắn, chỉ có hắn mới làm được điều này.
* * *
Một con huyết giao lướt qua bầu trời, lưng cõng ba người, hai con rùa.
Tây Môn Xuy Tiêu lải nhải kể đủ thứ.
Nhân tộc có một trăm ba mươi bốn Trung Ương vương triều, một Trung Ương vương triều là một giới.
Theo lý thì trong nhân tộc chỉ nên có một trăm ba mươi bốn giới, nhưng sự thật thì lãnh thổ nhân tộc có một trăm tám mươi tám giới.
Từ Trung Ương vương triều thứ hai đến một trăm ba mươi bốn đều chỉ có một giới, tên là giới thứ hai đến giới thứ một trăm ba mươi bốn.
Đương nhiên lãnh thổ mỗi giới khác nhau, ví dụ diện tích lãnh thổ giới thứ hai thuộc Trung Ương vương triều thứ hai gấp tám lần Trung Ương vương triều thứ sáu, là một tòa siêu đại giới.
Vậy một trăm tám mươi tám giới lãnh thổ nhân tộc là sao?
Trung Ương vương triều thứ nhất, tức Phiêu Miểu thần triều có mười tám giới.
Cộng thêm giới âm phủ, Tu La giới, bán yêu giới, phật giới, linh giới, thú giới.
Sáu giới này chia đơn độc không thuộc về Trung Ương vương triều nào của nhân loại, một giới tồn tại độc lập, có phép tắc, quy luật của riêng mình.
Sáu giới này cũng được gọi là lục đạo, tồn tại rất đặc biệt. Trong đó không chỉ tu sĩ nhân loại, cũng có tu sĩ khác sinh sống. Nhưng tu sĩ nhân loại chiếm hơn một nửa nên biến thành lãnh thổ nhân loại.
Ví dụ sinh vật tử linh và tu sĩ tà đạo nhân loại mỗi bên chiếm một nửa giới âm phủ.
Trong Tu La giới toàn là tu sĩ có ma tínhnhưg Phong Phi Vân, nữ ma, Tiểu Tà Ma đều sẽ tụ tập ở Tu La giới. Vì ma tính bẩm sinh của bọn họ sẽ được kích phát lớn nhất trong Tu La giới, lực lượng càng mạnh mẽ hơn, tu luyện tăng nhanh.
Tội phạm trong các Trung Ương vương triều đa số bị đưa đi Tu La giới.
So với giới âm phủ thì Tu La giới đáng sợ hơn, không thấy một người tốt. Tu sĩ có thể sống trong Tu La giới toàn là ma đầu khát máu.
Trong bán yêu giới trên chín mươi phần trăm là bán yêu.
Phật giới thì có thái cổ Thánh Phật Miếu, nghe đồn không chỉ một miếu.
Linh giới là thánh địa đạo môn.
Thú giới là một giới đặc biệt, bên trong mãnh thú hoành hành, trừ ngự thú sư, đệ tử các môn phái đi rèn luyện ra có nhiều người đến giới này.
Xếp thú giới vào lãnh thổ nhân loại vì trong đó có một đám tộc quần đặc biệt là bán thú nhân.
So với bán yêu thì bán thú nhân càng bị nhân tộc ghét hơn, hễ bán thú nhân xuất hiện sẽ bị bắt đưa vào thú giới, không cho bán thú nhân xuất hiện ở quốc gia nhân loại.
Trừ sáu giới ra lãnh thổ nhân loại có mười ba đại thiên vị diện, mỗi vị diện thiết lập một giới ẩn trong hư không. Chỉ có cao tầng các Trung Ương vương triều mới biết tọa độ những đại thiên vị diện này.
Làm như thế là vì cao tầng nhân loại trong thái bình không quên nguy hiểm.
Bọn họ sợ có ngày nhân tộc không hưng thịnh như hiện tại, sẽ bị diệt tộc. Cho dù nhân loại trên Tây Ngưu Hạ Châu bị thái cổ thánh yêu tộc tiêu diệt hết ít nhất giữ lại nhân loại trong mười ba vị diện để kéo dài nòi giống.
Còn về nhân loại trong mười ba vị diện làm sao liên lạc với nhân tộc ở Tây Ngưu Hạ Châu thì không ai biết.
Mao Thành Thật đếm ngón tay tính toán:
- Vậy cộng lại chỉ có một trăm tám mươi bảy giới, thiếu một giới.
Tây Môn Xuy Tiêu cười nói:
- Nhân tộc còn một giới cực kỳ bí ẩn, nó không nằm trong Tây Ngưu Hạ Châu, cũng không ở vị diện hư không.
Thạch Lan tò mò hỏi:
- Vậy nó ở đâu?
Tây Môn Xuy Tiêu chỉ đỉnh đầu, bí hiểm nói:
- Trời trời sao.
Mao Ô Quy lắc đầu, nói:
- Không thể nào! Trước nay nhân loại phát ra cách nói một trăm năm mươi bảy giới, người có địa vị rất cao mới biết về ba mươi vị diện cộng lại là một trăm tám mươi bảy giới. Ta chưa từng nghe có một trăm tám mươi tám giới, chắc chắn là tiểu tử nhà ngươi hù người!
Trong ấn tượng của Phong Phi Vân thì Mao Ô Quy không gì là không biết, không hiểu. Mao Ô Quy còn không biết đến giới thứ một trăm tám mươi tám thì Phong Phi Vân rất nghi ngờ giới đó có thật không.
Phong Phi Vân mỉm cười nói:
- Trong nhân tộc không đến mười người biết có giới thứ một trăm tám mươi tám, mỗi người không phải nhân vật bình thường.
Tây Môn Xuy Tiêu nói khẽ:
- Đồn rằng giới thứ một trăm tám mươi tám giữ lại từ cuối thời kỳ thái cổ, ít người biết vị trí cụ thể của nó trong trời sao.
Mắt Phong Phi Vân lóe tia sáng:
- Nếu giới thứ một trăm tám mươi tám bí ẩn như thế tại sao ngươi biết?
Tây Môn Xuy Tiêu cười xòa:
- Ta nghe người nói lung tung chứ cũng không rõ nó có thật sự tồn tại không.
Đám người khinh bỉ:
- Xì!
Phong Phi Vân lộ vẻ đăm chiêu, hắn không cho rằng Tây Môn Xuy Tiêu nói bậy bạ. Tây Môn Xuy Tiêu nói câu cuối không chừng có thật, gã đang che giấu điều gì?
Tây Môn Xuy Tiêu không nói thì Phong Phi Vân cũng không hỏi làm gì.
Mao Ô Quy hỏi:
- Từ luân hồi lộ đến Thần Tấn vương triều lại trở về Trung Ương vương triều thứ sáu, lão phu và Tây Môn xem như có chút tình cảm. Xin hỏi Tây Môn ngươi từ đâu đến?
Con rùa trắng nghi ngờ thân phận của Tây Môn Xuy Tiêu
Bạn cần đăng nhập để bình luận