Linh Chu

Chương 578: Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy (2)

Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!
Không lâu lắm, đại môn Vô Lượng Tháp liền mở ra. Một cỗ khí tức thần bí từ thuở xa xưa tuôn trào ra từ trong cửa tháp, làm cho linh hồn người ta đều bắt đầu đập dồn, giống như đi vào một cái cửa này là có thể một bước bước vào vùng đất Thượng Cổ cao chót vót.
Vô Lượng Tháp, sáu tầng đầu thì Phong Phi Vân đều đã xông qua. Nên lần này đây có vẻ dễ dàng không ít. Chỉ có vào lúc xông qua tầng thứ sáu thì tốn hao thời gian một canh giờ, còn mấy cửa ải khác đều là vượt qua trong nháy mắt.
Một mảnh Linh Mang đang hiện lên trước mắt, rốt cục bước chân vào Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy.
Đây là một thế giới mênh mông vô biên vô tận, lớn đến ngay cả thần thức đều không khuếch trương hết nổi. Nơi này cỏ cây phồn thịnh, những cây cổ thụ chọc trời cao chót vót. Ở giữa những dải núi xa xa có mọc một cây đại thụ đỏ đậm, so sánh quả núi đều phải cao gấp ba.
Nhìn từ rất xa lại đây, những quả núi cao mấy ngàn thước này ở trước mặt cây đại thụ đỏ đậm kia thì nhỏ thấp tựa như khe rãnh trên mặt đất.
Cũng giống như mấy tầng phía trước, nơi này cũng chứa đầy tử khí. Ngoại trừ thực vật, không có bất cứ sinh vật nào còn sống.
Phong Phi Vân ngẩng đầu, nhìn về hướng trên bầu trời. Chỉ thấy trên màn trời có một biển mây, giữa một biển mây trôi nổi một dãy núi thật lớn, tựa như một con Hắc Long khổng lồ nằm ngang trên trời cao.
Tiêu Nặc Lan vì đoạt lại bổn tôn nên đã mang theo Phong Phi Vân đi tới Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy, chính là xuất hiện ở trên dãy núi kia. Trên dẫy núi đều có vài chỗ chiến địa cổ xưa, còn có một con Phượng Hoàng đã ngã xuống ở nơi này.
- Hưu!
Phong Phi Vân phi thân lên, nghĩ muốn bay đến không trung trên dãy núi kia, nhưng mà mới bay đến một nửa liền bị một cỗ lực lượng không nhìn thấy ngăn cản, căn bản vô phương lại tiến thêm một bước. Cuối cùng hắn chỉ có thể lại lui trở về.
- Vô Lượng Tháp không hổ là dụng cụ Thượng Cổ Thánh Linh, nơi này cũng không biết đã che giấu những bí ẩn lớn lao như thế nào.
Phong Phi Vân triển khai Luân Hồi Tật Tốc, bay nhanh về hướng cây đại thụ đỏ đậm kia.
Hắn cũng không biết làm thế nào mới xem như xông qua tầng thứ bảy. Nhưng mà nếu đã xuất hiện ở tầng thứ bảy, như vậy có lẽ nhìn cẩn thận khắp nơi là được, tránh khỏi do không chú ý mà chết ở tại nơi này.
Rốt cục cây đại thụ đỏ đậm cao lớn càng ngày càng gần, phỏng đoán cao trên vạn thước, thân cây to đến có thể ngăn cản tầm mắt của người. Trên bầu trời có những chiếc lá to hơn một thước đang tung bay, nương theo một đám Hỏa Diễm này mà hạ xuống.
Trên thân cây mọc ra hoa văn giống như lông chim. Có sương mù quay vòng quanh thân, có những đám Hỏa Diễm sinh ra từ thân cây, lá cây.
- Quả nhiên là Tê Phượng Ngô Đồng, nơi này làm thế nào lại có một cây Phượng Hoàng thụ?
Phong Phi Vân nhìn chăm chú gốc cây thật lớn đỏ đậm trước mắt này, trong lòng tràn đầy nghi hoặc không giải thích được.
Phượng Hoàng số lượng rất cực kì thưa thớt, tổ của nó nhất định là phải làm trên cây Tê Phượng Ngô Đồng. Nơi có Tê Phượng Ngô Đồng liền nhất định có Phượng Hoàng, cho nên Tê Phượng Ngô Đồng mới được xưng là "Phượng Hoàng thụ".
- Hoan nghênh đi tới Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy, chỉ cần chiến thắng phượng hoàng con, coi như là xông qua được tầng thứ bảy.
Một âm thanh truyền vào trong óc của Phong Phi Vân.
Âm thanh này hẳn là chính là do Khí Linh Vô Lượng Tháp phát ra.
Vô Lượng Tháp mặc dù bị đánh thành hai đoạn, nhưng mà Khí Linh lại ở trong nửa đoạn bên này.
Một tiếng phượng hót từ trên đỉnh cây Tê Phượng Ngô Đồng truyền đến, một ánh lửa lớn từ trên trời rơi xuống. Nhiệt độ Hỏa Diễm tựa như trong lò Đồng Lô, trong nháy mắt đã khiến cho mặt đất biến thành sa mạc.
Một con Phượng Hoàng dài đến chín thước bay ra, trên người tất cả đều là màu đỏ Hỏa Diễm. Trên người lông chim đủ sắc màu đẹp lộng lẫy, mỏ chim trắng ngần sáng bóng long lanh rực rỡ giống như đao kiếm, đôi mắt tựa như Hồng Bảo Thạch thật lớn, móng vuốt tựa như thần câu. Một cỗ uy năng Phượng Hoàng kia quả thực đã nện cho mặt đất chấn động đến run rẩy.
Không ai hiểu rõ hơn so với Phong Phi Vân về lực lượng của phượng hoàng con. Chỉ là cường độ thân thể liền có khả năng so sánh với Phong Phi Vân sau lần hoán huyết thứ tư. Mà tu vi của nó càng là có thể so với Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng.
Thánh uy Phượng Hoàng mặc dù khiếp người, nhưng mà đối với Phong Phi Vân vốn có được Phượng Hoàng linh hồn mà nói, lại không coi là cái gì.
- Khó trách không ai tại Thần Cơ đại viên mãn xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy. Chỉ là uy áp Phượng Hoàng này là có thể đè cho tu sĩ dưới cấp Thiên Mệnh phải gục xuống.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Phong Phi Vân đứng ở nơi đó, trên người có một cỗ Phượng Hoàng Chi Khí càng thêm hào hùng lao ra. Một con Phượng Hoàng hư ảnh tràn ra từ trong thân thể, hai mắt hếch lên trời, ngước nhìn chăm chú.
Phượng hoàng con bay xuống từ trên Tê Phượng Ngô Đồng, lông chim toàn thân đều dựng đứng lên. Nó đã cảm nhận được một cỗ khí tức của kẻ ngồi trên cao.
Thân hình vừa động, Phong Phi Vân liền đã đứng ở trên lưng phượng hoàng con, Miểu Quỷ Ban Chỉ và Lôi Hỏa Châu đồng thời xuất ra. Sáu bức vẽ cổ trong khoảnh khắc liền bay ra, ngàn vạn điện mang cũng bổ ra theo.
Một tiếng phượng hót!
Phượng hoàng con trực tiếp bay đi từ dưới thân Phong Phi Vân, tốc độ quả thực có thể so với "Luân Hồi Tật Tốc". Chỉ thoáng chớp mắt, liền bay ra khỏi tầm công phạt của Miểu Quỷ Ban Chỉ và Lôi Hỏa Châu.
Tốc độ của Phượng Hoàng có thể nói Đệ Nhất Thiên Hạ. Mặc dù chỉ là phượng hoàng con, cũng không có được tu sĩ nhân loại có khả năng đem đuổi kịp và vượt.
Phượng hoàng con giương cánh một cái, hai mảnh hỏa lãng liền cuốn lại đây. Hỏa Diễm này cũng không phải Hỏa Diễm bình thường, đã có khả năng bằng được Nhị Muội Minh Hỏa, biến một quả núi cao thành biển lửa,
Phong Phi Vân xòe bàn tay ra, Lôi Hỏa Châu liền trôi nổi phía trên lòng bàn tay. Cũng có Hỏa Diễm phun ra từ bên trong, biến thành một mảnh Hỏa Vân rồi tranh chấp cùng phượng hoàng con.
- Xích Hỏa Thuật!
Một tay kia của hắn điểm ra. Một đạo chỉ quang màu đỏ thẫm bay đi ra ngoài, không ngờ nó lại bắt đầu điều động tất cả Hỏa Diễm Chi Lực, làm cho toàn bộ đều cuốn trở về, công kích về hướng phượng hoàng con.
- Lại đùa hỏa diễm cùng ta, tiểu tử kia, lại đi tu luyện thêm mấy trăm năm đi!
Dưới chân Phong Phi Vân sinh ra một mảnh Linh Vân, thân thể bay lên trên không, cơ hồ vị trí ngang nhau cùng phượng hoàng con, đứng ở trên trời cao giống nhau.
Từ trong đôi mắt hắn lao ra bốn mươi đạo quang điểm, ngưng tụ thành một thanh Tru Thiên Hám Tiên Chùy thật lớn mà nện thẳng về phía trước. Nó đánh cho trên lưng phượng hoàng con đều xuất hiện một mảnh đẫm máu, lông chim nhuộm đỏ bầm rớt xuống.
Gào thét một tiếng!
Phượng hoàng con xoay người bỏ chạy. Nó đã nhìn ra Phong Phi Vân không dễ chọc, không giống với các học viên khác đến đây vượt ải. Hắn không chỉ có không sợ hãi uy áp Phượng Hoàng Chi Khí của nó, ngược lại còn muốn phản áp chế lại nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận