Linh Chu

Chương 402: Tay hồng nhan nhuốm máu (1)

- Ngươi mới vừa nói cái gì? Phượng cốt?
Phong Phi Vân cầm thanh đao trong tay, gật đầu nói:
- Phượng cốt chính là xương cốt trên người phượng hoàng, cũng là một
trong bốn loại linh tính mạnh nhất, nếu ngươi thu được một khối phượng
cốt, như vậy cũng sẽ có thể bước vào con đường tu tiên, hồng nhan cũng
không cần lại lo lắng biến thành lão thái bà...
- Phượng cốt chính là đồ vật thần hóa trong truyền thuyết, trong hiện thực làm sao có thể có?
Nam Cung Hồng Nhan tự chủ, tâm hồn thiếu nữ chấn động mạnh, nội tâm hỗn loạn.
- Ta nói rồi, ngươi là tiểu mỹ nhân bị hoa ngôn xảo ngữ của ta lừa đi,
như vậy nhất định phải nằm trong tay của ta, lừa gạt nữ hài tử luôn luôn phải trả giá thật nhiều.
Phong Phi Vân cầm đao trong tay, phốc một tiếng, cắm vào trong ngực của
mình, đâm vào trong huyết nhục, cây đao vẽ một cái liền vạch phá lồng
ngực, giống như muốn mở bỏ lồng ngực của mình.
Nam Cung Hồng Nhan giật mình tịa chỗ, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào
tay Phong Phi Vân, nhìn chằm chằm vào thanh đao, nhìn chằm chằm vào vết
máu, trong tay hắn xiết chặt một khối ngọc trắng, tâm hồn thiếu nữ như
bị xúc động, trái tim đập nhanh hơn,.
Nàng vốn tới giết Phong Phi Vân, nhưng bây giờ lại lo lắng mình một đao chém giết Phong Phi Vân.
Xoạt!
Một đạo ánh sáng đỏ thẫm bắn ra, hào quang sáng ngời giống như lửa một
ngôi sao, ẩn chứa nhiệt độ cực cao, tia sáng này nếu không phải bị trận
văn ngăn cản, khẳng định sẽ chiếu sáng ban đêm sáng như ban ngày.
Phong Phi Vân dùng tay cầm khối ngọc, phượng cốt dính liến với huyết
nhục của hắn bị nâng trong tay, máu màu vàng đang nhỏ giọt tỏa ra hào
quang sáng ngời.
- Đây là phượng cốt!
Phong Phi Vân đưa cho Nam Cung Hồng Nhan.
- Ta... Ta không muốn!
Nam Cung Hồng Nhan cắn chặt hàm răng, thân thể mềm mại run lên, giống
như đang chạy trốn, chạy ra ngoài thạch thất, nàng chỉ cảm thấy thời
điểm này không muốn nhìn Phong Phi Vân, thậm chí cũng không dám nhìn
hắn.
Hỗn đản này không chỉ là kẻ đần, còn là một tên điên.
Nếu hắn biết rõ ta là chủ nhân thần bí, hắn khẳng định thương tâm đến
cực điểm, chỉ tại con mắt của ngươi mù, nhìn lầm người, căn bản không
phải là gia nhân hồng nhan gì đó, lại là nữ nhân nhẫn tâm giết người
không chớp mắt.
- Trở lại cho ta!
Phong Phi Vân cầm lấy cánh tay ngọc của Nam Cung Hồng Nhan, trực tiếp
kéo nàng quay về, ép nàng lên giường đá, đem phượng cốt cho nàng ăn.
Phượng cốt vào miệng của nàng, nó đã bị huyết nhục của Phong Phi Vân
luyện hóa hơn phân nửa, nhiệt độ nóng như lửa cũng đã hoàn toàn giảm đi, cho dù là thân thể phàm nhân cũng thừa nhận được.
- Phong Phi Vân, ngươi không thể tốt với ta như thế!
Nam Cung Hồng Nhan xiết chặt nắm đấm đánh vào ngực Phong Phi Vân, trong lòng suy nghĩ phức tạp.
Khóe mắt của nàng có hai giọt nước mắt rơi xuống, lần này không có nửa phần giả dối.
Nước mắt giả khóc rất mệt, nước mắt thất khóc tâm đau.
- Ta không có phượng cốt còn có thể tu luyện ra, mà ngươi không có phượng cốt làm sao sống với ta đến bạc đầu?
Vết máu trước ngực Phong Phi Vân đã chậm rãi khép lại, mang trên mặt
mang theo vui vẻ, nhẹ nhàng lau khô nước mắt trên khóe mắt Nam Cung Hồng Nhan, thật giống như đang đùa giỡn tiểu cô nương.
Hào quang phượng cốt vô cùng sáng ngời, sóng lửa cực nóng, nhiệt độ bao phủ toàn thân Nam Cung Hồng Nhan, làn da của nàng sũng nước, chìm vào
huyết cơ, nàng giống như sắp hóa thành phượng hoàng niết bàn.
Phượng hoàng niết bàn sẽ đạt được tân sinh, Nam Cung Hồng Nhan cũng là
như thế, ngày hôm nay có thể bước vào tiên đạo, phượng cốt không thể
không kể công.
- Oanh!
Nam Cung Hồng Nhan đẩy Phong Phi Vân ra, nghiêng người chạy trốn, giống như Phong Phi Vân chính là con mãnh thú hoặc là dòng nước lũ vậy, nàng
muốn thoát đi thật xa, nhanh chóng lao ra khỏi tháp.
Nội tâm của nàng hoảng loạn, vừa rồi nàng rất muốn đánh chết Phong Phi
Vân, sau đó lại ra đi, cuối cùng không có đắc thủ cái gì, trong lòng
thầm nghĩ:
- Lần này tính toán hắn mạng lớn, trước thả hắn con đường sống, lần sau
gặp mặt nhất định phải lấy mạng của hắn, không thể lưu người sống được.
Nam Cung Hồng Nhan chạy nhanh ra khỏi võ tháp, tâm thần không cách nào
bình tĩnh lại, ngay cả nàng cũng không rõ vì sao nàng chạy trốn, rõ ràng chạy trốn phải là Phong Phi Vân, nhưng bây giờ hoàn toàn trái lại.
Phượng cốt đã hoàn toàn dung nhập vào trong người của nàng, da thịt của
nàng hiện tại tỏa ra thần hoa, xưng là băng cơ ngọc cốt còn không đủ.
Bá!
Một đạo linh khí nhàn nhạt lượn lờ giữa ngón tay của nàng, không ngờ đã
mở đan điền ra, thai nghén ra linh dẫn, sinh ra linh khí.
Nàng áo trắng như tuyết đứng trong rừng trúc, đứng rất ngạo nghễ, giống
như bạch mai cao ngạo, trong lòng đang suy nghĩ, hít thở thật sâu mới
chậm rãi khiến tâm thần của nàng khôi phục bình tĩnh.
Trên người của nàng sinh ra mây lửa đỏ thẫm, bỗng nhiên biến mất tại chỗ.
- Tỷ tỷ, Phong Phi Vân chết chưa vậy?
Huyết Vũ thấy Nam Cung Hồng Nhan trở về, tiến lên dò hỏi.
- Hắn... Hắn sớm muộn sẽ chết, lần này tính là hắn mạng lớn, hắn đã đào tẩu.
Hỏa diễm trên người Nam Cung Hồng Nhan bất diệt, lơ lửng giữa không
trung, có khí thế uy nghiêm bức người, trong giọng nói mang theo hàn ý
khó hiểu.
Nàng không muốn cho bất cứ kẻ nào biết rõ là nàng đào tẩu trước mặt
Phong Phi Vân, mà không phải Phong Phi Vân đào tâu trong tay của nàng,
mặc dù là tỷ muội thân mật nhất, nàng không dám nói ra.
- Phong Phi Vân người này có quan hệ không bình thường với nữ ma, trên
người có mang bí mật lớn, muốn giết hắn đúng là chuyện không dễ dàng.
Huyết Vũ tiếp xúc với Phong Phi Vân khá nhiều, cũng hiểu Phong Phi Vân không ít.
- Nữ ma thì như thế nào, nếu như ta có thể thu thập được năm món thần dị, nữ ma cũng có thể giết!
Nam Cung Hồng Nhan hừ lạnh một tiếng, hỏa diễm trong người như sóng cồn, bao phủ nửa bầu trời..
- Tỷ tỷ, chúng ta không cần phải đắc tội nữ ma!
Huyết Vũ cảm giác được khí tức của Nam Cung Hồng Nhan có chút không
đúng, giống như sinh ra địch ý với nữ ma nên lên tiếng nhắc nhở.
- Người nào?
Nam Cung Hồng Nhan duỗi tay ra đánh vào trong tầng mây, có vô số điện quang chớp động trong mây.
Oanh!
Một nam tử tóc bạc bị đánh rơi ra khỏi mây, trên người hắn có bốn con
giao xà màu vàng đang quấn quanh, trên mặt có đường vân vặn vẹo màu bạc, vô cùng quỷ dị.
Trên người của hắn có điện quang đan vào nhau, đôi mắt tối tăm lu mò.
- Luyện Nhất Phàm!
Huyết Vũ nhận ra nam tử này.
Trên cổ tay nam tử này có một cái huyết cẩm huyền, chính là biểu tượng
của thiên tài biệt phủ, thiên phú còn trên cả Bắc Minh Đường, cũng là
tuấn tài nghịch thiên.
- Ngày đó trong tụ hội thiên tài biệt phủ, rất nhiều người đều chết khó hiểu, hồng nhan, ngươi muốn gạt bỏ tất cả mọi người sao?
Luyện Nhất Phàm vốn chính là một trong những truyền nhân tà phái Sâm La
Điện, nhưng bởi vì nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của Nam Cung Hồng Nhan
cho nên triệt để quỳ dưới váy quả lựu của nàng, thậm chí cho dù đeo vòng tay huyết cẩm huyền cũng cam tâm bị nàng đem ra sử dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận